Chỉ có điều đáng tiếc, có một ngôi sao bình yên nhấp nháy sáng, y lại không nhìn thấy.
-Mời Tiết Hộ quân úy! Hạ Học Chi phất tay.
Hàn Mạc nâng cằm, ra vẻ nghi hoặc nói:
– Khuya khoắt, Tiết Thiệu tới đây là có việc gì? Hắn không phải trông giữ nhà kho bên kia sao? Xảy ra chuyện gì mà đến đây?
Hạ Học Chi cười tủm tỉm nói:
– Thế chất đừng sốt ruột, Tiết Hộ Quân Úy đến đây chắc không có chuyện gì nghiêm trọng đâu!
Tiết Thiệu quả nhiên đã bước nhanh tới, chắp tay thi lễ, nhìn Hạ Học Chi liếc mắt một cái, muốn nói gì lại thôi.
Hàn Mạc nói:
– Tiết Hộ quân úy, có chuyện gì muốn bẩm báo? Nhìn Hạ Học Chi liếc mắt một cái, nói:
– Hạ thế bá là người một nhà, không cần kiêng dè, ngươi có chuyện gì, cứ nói đừng ngại!
Tiết Thiệu rốt cục nói:
– Bẩm tướng quân, nhà kho của Hồng gia có chuyện rồi.
– Cái gì?
Hàn Mạc nhíu mày:
– Xảy ra chuyện gì?
Hạ Học Chi cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng gan ngỗng, thản nhiên tự đắc mà nhâm nhi thưởng thức.
– Bẩm tướng quân, có người lẻn vào nhà kho của Hồng gia, phóng hỏa đốt lương!
Tiết Thiệu vẻ mặt nghiêm nghị, chậm rãi bẩm, nói tới đây, hắn không kìm nổi liếc bên kia thấy Hạ Học Chi thản nhiên tự đắc liếc mắt một cái, đôi mắt tử xẹt qua vẻ phẫn nộ.
– Đốt lương?
Hàn Mạc giận dữ dựng lên:
– Ai dám làm chuyện đó? Hắn dám vuốt râu hùm hay sao? Đây đều là lương dùng để cứu tế giúp nạn dân của thiên tai, để cứu mạng sống cho dân chúng, bọn họ làm như vậy, chẳng phải là dồn dân chúng vào chỗ chết? Hành động đó khác gì cầm thú, thật sự không có nhân tính, không ngờ họ có thể làm được? Đều là nhân sinh cha mẹ dưỡng, dân chúng cũng đều là huyết nhục, tính mạng như vậy không đáng giá một xu sao? Có thể làm ra chuyện này, tất nhiên là so với hổ lang còn ác độc… không, hổ lang còn có chút thú tính, lão tử thấy đám người đó còn không bằng cầm thú, lão tử nếu bắt được bọn họ, nhất định phải đưa bọn họ thiên đao vạn quả, băm cho chó ăn… Mẹ nó, loại này chỉ sợ dã cẩu không ăn, ngại miếng thịt thối, cầm thú không bằng, thiên đao vạn quả súc sinh … !
Hàn Mạc mắng to một trận, trên mặt Hạ Học Chi hơi co giật, vẻ mặt dị thường khó coi.
Mỗi một câu của Hàn Mạc chẳng khác nào mắng y.
Tiết Thiệu cũng tức giận, mắng to:
– Không sai, lũ khốn kiếp, cha mẹ chúng không biết day dỗ chúng nó thế nào, đốt lương chẳng khác nào là giết người, làm việc này cầm thú không bằng, đao phủ không bằng, nếu bị dân chúng biết, chỉ sợ mỗi người đều bị xé thành trăm mảnh.
Hàn Mạc mắng một trận mới làm ra vẻ bộ dạng thất kính, hướng Hạ Học Chi nói:
– Thế bá, thật sự là… thật sự là thật có lỗi, ta thật sự là ta rất tức giận mới nói ra lời nói thô thiển, bá đừng trách móc Mạc nhi!
– Không sao, không sao!
Hạ Học Chi đè lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nói.
Hàn Mạc nắm nắm tay nói:
– Thế bá, bá nói những kẻ phóng hỏa này có nên giết hay không?
Hạ Học Chi khóe mắt co giật, không thể không nói:
– Nên… đáng chết… Thế chất, việc cấp bách, không nên đứng đây mắng hắn, mà là phải cứu hoả … Ngự lâm quân chất đầy một kho lương thực, đó là mấy chục ngàn cân, lương thực là mạng sống, nếu là bị dân chúng biết, chỉ sợ sẽ sinh ra sự tình, đến lúc đó đúng là Ngự lâm quân bất lợi!
Hàn Mạc lúc này mới hỏi Tiết Thiệu:
– Tiết Hộ quân úy, hiện giờ tình huống như thế nào, lửa đã dập tắt chưa? Đốt nhiều hay ít lương thực?
Tiết Thiệu bẩm:
– Bẩm tướng quân, thật là may được ông trời phù hộ, lũ súc sinh vẫn chưa gây ra đại hoả, đúng lúc chúng thực hiện đã bị chúng ta bắt toàn bộ!
Lời của y chưa dứt, đôi mắt của Hạ Học Chi hiện ra vẻ khiếp sợ, chiếc đũa trên tay hắn như muốn rơi xuống, đột nhiên dừng lại, rồi trở lại bình thường.
Hàn Mạc thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười lạnh, quát to một tiếng: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
– Tốt!
Hô một tiếng bất ngờ, khiến Hạ Học Chi giảo hoạt vốn không dễ để lộ ra tâm can của mình nhưng cũng không kìm nổi, cánh tay mềm nhũn, chiếc đũa không ngờ rơi xuống “tách” một tiếng, rơi xuống bát nước canh.
Lão gia hỏa này phản ứng lực thật đúng là mau, chiếc đũa rơi xuống một cái, trên mặt hắn lập tức tươi cười, đứng dậy vỗ tay nói:
– Hảo hảo hảo, may quá, may quá, đúng là ông trời chúc phúc cho dân chúng Nghi Xuân!
Lập tức hỏi Tiết Thiệu:
– Tiết Hộ quân úy, hiện giờ tình hình thế nào? Bọn họ đã khai người nào sai chúng?
Tiết Thiệu cũng không có trả lời, chỉ có điều nhìn Hàn Mạc, muốn nói lại thôi.
Hàn Mạc đi ra đình, cùng Tiết Thiệu đi đến một bên, thì thầm một phen.
Hạ Học Chi mắt lộ sát khí, tuy rằng hắn rất tự tin rằng Ảnh tử vệ sẽ không bán đứng mình, nhưng hắn không quên Hàn Mạc có thân phận khác là Thính trưởng Tây hoa thính.
Có khi bây giờ Tây hoa thính đang tra tấn bức cung cao thủ, tuy rằng Ảnh tử vệ xương cốt cực cứng rắn, nhưng Hạ Học Chi lại không thể không lo lắng Ảnh tử vệ sẽ bị người Tây Hoa Thính khiêu khai miệng.
Tuy rằng lúc Hạ Học Chi có thể khăng khăng chối tội nhưng nếu có Ảnh tử vệ làm nhân chứng, đến lúc đó Ảnh tử vệ chỉ cần nói ra thân phận là Hạ gia Ảnh tử vệ như vậy tội danh Hạ Học Chi sẽ được lập.
Y đương nhiên không thể biết tất cả Ảnh tử vệ, sớm đã vui chơi tại địa ngục.
Y thật không ngờ chính mình tỉ mỉ bày ra âm mưu, phái ra tinh nhuệ Ảnh tử viện, đúng là một mồi lửa cũng không thể châm.
Xem ra tiểu tử Hàn Mạc này đã sớm đề phòng, quả nhiên là một người trẻ tuổi âm hiểm giả dối.
Nhìn thấy Hàn Mạc và Tiết Thiệu khi nói chuyện, hướng ra chỗ khác thoáng nhìn mà đầu lạnh như băng, đường đường Hạ gia Đại lão gia Hạ Học Chi, không ngờ cũng phải cảm giác trên người có chút lạnh, y hiểu được, vụ kho lương của Tiệm gạo Đại Hồng chính mình đã hoàn toàn bại trong tay Hàn Mạc.