Trong thời điểm tai ương thê thảm này mà cửa hàng này có thể buôn bán thuận lợi, lại có người bảo vệ chắc chắn có chỗ dựa rất lớn.
Bên trong tiểu nhị hô lớn, sau đó cầm túi đưa ra:
– Năm cân gạo, cầm lấy!
Người khách nhân cầm lấy bao gạo thử xem có đủ cân hay không, tiểu nhị thấy phiền nói:
– Ngươi yên tâm, cửa hàng chúng ta làm ăn uy tín, người kế, muốn bao nhiêu?
Hai người kia tiến lên nói:
– Hai cân!
Sau đó lấy hai điếu tiền đưa ra.
Hàn Mạc thấy vậy hơi giật mình, Tiếu Mộc cũng lại gần nói:
– Chẳng lẽ một điếu tiền mua được một cân gạo.
Một điếu tiền, cũng chính là một ngàn văn tiền, một lượng bạc, nếu ở thời hiện đại thì tương đương 200 nhân dân tệ, mà cân thời này ít hơn cân hiện đại, cho nên nói là 200 nhân dân tệ không mua nổi một cân gạo xấu, cái giá này làm cho hắn rất giật mình.
Tiểu nhị cầm tiền sau đó lấy hai cân gạo giao cho người khách .
Mấy người đằng sau mua cũng không nhiều, giá cả đều là một điếu một cân.
– Gạo bán như thế nào ?
Đến lượt Hàn Mạc hắn hỏi.
Ngồi híp mắt ở trong quầy chưởng quỹ thấy Hàn Mạc hỏi liền liếc nhìn hắn, tiểu nhị thì có vẻ nóng nảy:
– Vừa rồi ngươi không nhìn thấy sao? Một điếu một cân, không giảm giá, không có tiền thì lăn ra.
Hàn Mạc ung dung:
– Nhà của ta nhiều người mà bạc thì không nhiều lắm, có thể ưu tiên một chút?
– Không có bạc thì đừng ăn gạo!
Tiểu nhị xua tay:
– Chúng ta không nói chuyện giá cả, ngươi không thấy chỉ có một nhà bán lương thực hay sao? Đều một giá thôi, đến lúc này chỉ cần còn sống thì kiếm bạc được, bỏ ra bạc mà mua gạo là tốt nhất.
Hàn Mạc cười tủm tỉm:
– Đúng đúng, ngươi nói rất đúng, Tiểu ca, năm lượng bạc của ta không lấy ra thì chắc sẽ chết đói mất, ngài thương xót lấy nhiều một chút, ân tình của ngài tôi sẽ nhớ kỹ.
Tiểu nhị còn chưa trả lời thì chưởng quỹ đã rít lên:
– Ân tình, ân tình cái rắm, có bạc ăn gạo, không có thì chờ chết đi, dù sao chết cũng không chỉ có các ngươi. Ngươi không thấy trong thành mỗi ngày đều có người đi ra ngoài thành nhặt xác sao? Cửa hàng của chúng ta không phải nơi cứu tế, không có ân tình gì hết, đúng rồi triều đình không phải phát lương cứu tế sao? Ha ha ngươi chờ vị Hàn tướng quân phát lương là được!
Hàn quang chợt lóe từ mắt Tiếu Mộc, nhưng tính tình hắn trầm ổn không giống như Tiết Thiệu dễ bị kích động. Hắn biết nếu kích động sẽ làm hỏng đại sự, cho nên hàn quang lóe lên sau đó lại bình tĩnh trở lại.
Tên tiểu nhị cũng đế thêm:
– Ngươi mua hay không mua, không mua thì thôi đừng cản trở người khác mua bán. Nói cho ngươi biết ngươi không mua còn rất nhiều người cần mua, chỉ sợ ta còn không muốn bán…
Hàn Mạc thở dài vẻ mặt khổ khổ nói:
– Thật sự không thể thông cảm?
Tiểu nhị vỗ tay, vài tên bảo kê đang đổ xúc xắc dừng lại nhìn về Hàn Mạc, mẫy gã hung ác vô cùng, có người khua đao quát:
– Đồ chó má, đến gây rối sao?
Hàn Mạc cười lạnh, tỏ ra hoảng sợ, xua tay nói:
– Vậy… ta không mua nữa…
Sau đó vội vã kéo Tiếu Mộc ra khỏi Tiệm gạo Đại Hồng.
Chưởng quầy híp mắt dựa vào ghế mắng:
– Muốn tiền không muốn mạng, mang bạc trên người chết không phải cũng bị người cướp đi.
Ra khỏi Tiệm gạo Đại Hồng Tiếu Mộc tay nắm chặt.
Hàn Mạc chen vào dòng người, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ suy nghĩ chuyện vừa rồi, đột nhiên thấy một người lén lút lại gần hắn nói nhỏ:
– Muốn mua lương phải không? ta có giá rẻ đây, đi theo ta!
Hắn cũng không quan tâm Hàn Mạc theo hắn hay không mà chỉ quan sát bốn phía, sau đó rất nhanh chen vào dòng người.
Hàn Mạc cười khẩy, cùng Tiếu Mộc nháy mắt, rồi đuổi theo người kia.
Gã mặc vải bố, nhìn giống như người thường nhưng rất linh hoạt, hiển nhiên là lão thủ rất nhiều kinh nghiệm.
Gã mau lẹ giống như khỉ trong rừng, may là Hàn Mạc cũng nhanh nhẹn, nếu không mất dấu người này không biết chừng.
Đi một lát gã quẹo vào một ngõ nhỏ, Hàn Mạc hai người cũng vào theo.
– Đại nhân cẩn thận!
Vào ngõ Tiếu Mộc lập tức nhắc nhỏ:
– E sẽ có mai phục.
Hàn Mạc cười, mắt nhìn gã kia, nói nhỏ:
– Chắc là không, hắn muốn bán lương tồn muốn kiếm chút bạc thôi.
Đi một đoạn dài lại quẹo vào một ngõ nhỏ khác.
Hai người đuổi kịp, hướng chung quanh quan sát, thấy gã dừng lại ra hiệu Hàn Mạc tiến đến, bộ dạng ngó chung quanh như đợi ai đó.