– Đúng vậy!
– Các người đi đâu?
Hàn Mạc có dự cảm không ổn.
Tiểu Quân cười hì hì:
– Hàn thiếu gia đi đâu chúng ta đi nơi đó…!
Hàn Mạc thản nhiên:
– Chuyện này không đùa được, ta mang trong người quân vụ quan trọng không thể cùng các người nói chuyện.
Sau đó quay ngựa rời khỏi, lập tức Tiểu Quân đưa ra một vật, nói:
– Đây là Thánh chỉ, thượng dụ ngài hộ tống tiểu thư đến quận Nghi Xuân, ngài muốn kháng chỉ?
Hàn Mạc nhìn qua, quả nhiên là thủ dụ của Hoàng thượng, trong lòng rất nghi hoặc, không hiểu tại sao Hoàng thượng lại coi trọng nàng như vậy.
Lần trước bình loạn ở quận Bột Châu, Hoàng Thượng cũng cử nàng làm quân sư, bây giờ lại cử nàng đi đến quận Nghi Xuân, đây là như thế nào ?
Hàn Mạc đang do dự, lại nghe Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng nói:
– Hàn đại nhân, chúng ta cần lên đường ngay, có rất nhiều người đang cần chúng ta!
Hàn Mạc nhẹ thở dài nói:
– Quân sư, nơi đó không phải chỗ du sơn ngoạn thuỷ, nàng thật muốn đi?
Tiêu Linh Chỉ mở mắt nhìn Hàn Mạc, sau quay đi không nói gì, giống như tức giận Hàn Mạc vậy, rất giống con gái hờn dỗi con trai.
Hàn Mạc bất đắc dĩ lắc đầu, giục ngựa rời khỏi, quát lớn:
– Lên đường!
Đoàn xe dài bắt đầu từ Yến Kinh di chuyển, hướng phương bắc tiến đến.
…
Quận Nghi Xuân có vị trí rất đặc thù, diện tích rộng lớn, gần Yến Kinh, giáp 4 quận khác là quận Bột Châu, quận Ngô và quận Lâm Dương, ngoài ra cũng rất gần quận Đông Hải, hơn nữa phía tây nam còn có một giải đất giáp nước Nam Phong.
Quận Nghi Xuân có 7 huyện, 4 huyện phía tây thuộc Phạm gia quản lý, 3 huyện phía đông thuộc Hạ gia, lần này quận Nghi Xuân gặp thiên tai nặng nề trăm năm khó gặp, ảnh hưởng mấy chục vạn dân cư.
Trong quận có hai thành lớn, Dịch thành của Phạm gia không bị hồng thuỷ, nhưng Tân Nghĩa thành của Hạ gia thì cùng một cảnh với Lan Hòa. Tuy Tân Nghĩa thành bốn cửa đóng chặt, lại khẩn trương kháng thủy, nên bên trong không đến mức bị phá hủy, nhưng toàn bộ ngoài thành nước cũng ngập vài thước. bây giờ đang khẩn cấp sửa chữa, nhưng trong thời gian ngắn khó có thể giải quyết, trong thành ngập lụt vài thước, muốn di dời đều phải dùng thuyền. Chỉ tiếc Nghi Xuân thuộc loại hiếm tàu thuyền lớn, không thể di dời dân chúng với số lượng lớn, cho nên Hạ thị gia tộc cũng chỉ có một vài nhân vật trọng yếu sử dụng những chiếc thuyền nhỏ chuyển đến những nơi không bị lụt như huyện Tịch Xuân, tạm thời an cư tại thị trấn Tịch Xuân.
Thành Tân Nghĩa là gốc rễ của Hạ gia. Ở đây họ có rất nhiều sản nghiệp cho nên không dễ buông tha, cho nên họ toàn lực cố gắng bảo vệ thành, chờ cho hồng thuỷ rút đi mới có quyết định tiếp theo.
3 trên tổng số 6 huyện của Nghi Xuân toàn bộ mặt đất đều bị lũ lụt, dân chúng đều phải chuyển đi các nơi cao hơn để tránh lũ.
Trận hồng thuỷ này Hạ gia chịu rất nhiều thiệt hại.
Sau khi đê Thường Giang bị vỡ ngập lụt tuy có giảm nhưng không hoàn toàn có thể giải quyết, nhiều người trong lòng đều oán trách ông trời, và rất nhiều quan viên trị thủy của Công bộ cũng bị vạ lây, bởi họ không hoàn thành trách nhiệm để cho rất nhiều dân chúng cùng tài sản đều rơi vào trong cơn lũ.
…
Hàn Mạc để cho đoàn xe đi với tốc độ nhanh nhất, đến đêm còn cách quận Nghi Xuân không đến 100 dặm.
Trước mặt là trấn Cổ Thuỷ, trên đường trong trấn có không ít người, đoàn xe đều đã mệt mỏi, dù là Ngự lâm quân cũng có chút mệt đừng nói người vận lương dùng khí lực đẩy xe. Cho nên Hàn Mạc ra lệnh mọi người ở trong trấn nghỉ tạm.
Trong trấn nhà trọ không nhiều, đoàn người rất đông nên không thể đủ, nhưng quan chức trong trấn biết là đoàn vận lương cứu tế nên hết sức phối hợp và tạo điều kiện cho toàn đoàn được nghỉ ngơi.
Mấy trăm lượng xe quy mô rất lớn, Hàn Mạc không dám bất cẩn, phái gần 1000 Ngự lâm quân canh phòng nghiêm ngặt.
Chuẩn bị xong đâu đấy, thấy Tiểu Quân đi đến chỗ Hàn Mạc nói khẽ:
– Hàn thiếu gia, đêm nay cẩn thận có người xấu làm chuyện mờ ám, cẩn thận có người phóng hoả đốt lương, càng cẩn thận có người giết ngựa