Hàn Mạc có chút buồn bực nói:
– Một vạn lượng a, cái này có thể kiếm ở đâu ra đây trời!
Hàn Thanh nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, kề sát tới, thấp giọng hỏi:
– Thiếu gia, có muốn các ngươi đệ giúp người kiếm một ít bạc về đây hay không?
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
– Kiếm như thế nào?
– Đông Hải Thành còn có rất nhiều nhà giàu có mà, ta cùng với các ngươi đệ chia nhau làm việc, trộm một ít bạc về cho người.
Hàn Thanh nháy mắt nói:
– Chỉ cần một câu nói của thiếu gia, ta lập tức đi làm!
Hàn Mạc cũng không mở miệng quở trách.
Từ một góc độ nào đó mà nói, vì để đạt được mục đích thì cho dù phải dùng một số thủ đoạn tương đối bỉ ổi, Hàn Mạc cũng sẽ cân nhắc mà đi làm. Dù sao thì ở trên thế giới này thường thì kết quả so với quá trình còn quan trọng hơn.
Hắn cũng tin tưởng rằng sau trải qua mười mấy năm huấn luyện thì mười tên ngươi đệ trong “Hắc Báo” đều là nhân vật có thể lấy một chọi mười, hơn nữa mỗi người đều vô cùng cơ trí, đầu óc tĩnh táo, hạ thủ tàn nhẫn. Nếu thật sự để cho bọn họ đi các nhà hào phú trộm bạc cũng không là chuyện quá khó khăn.
Nhưng mà hắn lại biết rõ rằng một khi các nhà hào phú bị mất trộm, chuyện này tất nhiên sẽ kinh động đến quan phủ, kinh động đến Hàn Huyền Xương, một vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ, Hàn Huyền Xương đang tạm thay mặt quận trưởng nên tất phải đi quản, như vậy thì mang đến cho Hàn Huyền Xương vốn đã cực kỳ mệt mỏi càng thêm nhiều phiền toái.
Hơn nữa nhìn chung ở Đông Hải Thành thì người có năng lực lặng lẽ đi trộm bạc mà không để lại manh mối nào thì tuy người ngoài không biết được ai làm nhưng mà e rằng Đại Tông chủ lại biết rõ.
Đại Tông chủ đã biết sự tồn tại của Hắc Báo nên sẽ hoài nghi Hắc Báo, đến lúc đó cũng tự mang đến phiền toái cho bản thân Hàn Mạc.
Hơn nữa những nhà hào phú kia cũng không phải là người ngu, đột nhiên bị trộm, bọn họ cũng có thể đoán được là do Hàn gia động thủ, mặc dù không biết Hắc Báo ở bên cạnh Hàn Mạc, nhưng mà Hàn gia ngầm có một cổ lực lượng kinh khủng ở trong bóng tối, tất cả những nhà phú hào kia đều biết rất rõ ràng ở trong lòng. Nếu như vì vậy mà để cho những tiểu thế gia phụ thuộc vào Hàn gia sinh ra lòng oán giận đối với Hàn gia, thì đó cũng không phải là chuyện tốt, mà Đại Tông chủ cũng nhất định sẽ vì chuyện này mà nổi giận với Hàn Mạc.
Cơn thịnh nộ của Đại Tông chủ thì ai cũng phải e ngại.
– Tạm thời đừng có động thủ!
Hàn Mạc trầm tư một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
– Để cho ta suy nghĩ một chút.
Hàn Thanh vội nói:
– Dạ, thiếu gia!
…
Màn đêm đã buông xuống, tất cả các phòng các viện ở Tây phủ Hàn gia đều đã lên đèn. Hàn Mạc hỏi hạ nhân trông cửa, biết là Hàn Huyền Xương cáca về nên hắn đi thẳng về Hậu Hoa viên.
Chưa đến gần cái hàng rào rậm rạp cây nho thì đã nghe thấy thanh âm nghêu ngao hát của Nhị Tông chủ Hàn Chính Khôn từ ở bên trong truyền đến. Lão nhân gia mặc dù đã lớn tuổi nhưng mà thanh âm lại có vang vọng hữu lực, dồi dào sinh khí như vậy.
Hàn Mạc đi vào bên trong giàn nho, chỉ thấy Hàn Chính Khôn đang nằm ở trên xích đu, bưng bình trà nhỏ trong tay, hát hai câu thì làm một ngụm, thảnh thơi vui vẻ vô cùng.
– Gia gia, người dùng cơm chưa ạ? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Hàn Mạc đi tới phía trước Hàn Chính Khôn, ngồi xuống trên bãi cỏ ở ngay trước mặt lão.
Hàn Chính Khôn ngâm xong một đoạn, mới cười híp mắt, nói:
– Tôn nhi à, xem mặt mày ngươi đăm chiêu ủ dột như vậy, có phải là chuyện đó không tốt phải không?
– Chuyện gì ạ?
– Chuyện buôn bán trên biển đó!
Hàn Chính Khôn cười nói:
– Sao hả? Cho là ta không để ý đến chuyện ở bên ngoài nên không biết tiểu tử nhà ngươi đang làm gì phải không?
Hàn Mạc cũng biết rằng gia gia của hắn tuy nhìn như mỗi ngày đều vô cùng nhàn nhã nhưng mà trên thực tế thì bên ngoài phát sinh chuyện gì, trong lòng lão đều tỏ tường. Chẳng qua là lão không muốn bởi vì những việc vặt kia mà ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng hằng ngày của lão.
– Gia gia, nếu như người đã biết đã xảy ra chuyện gì thì chắc cũng phải biết kết quả chứ.
Hàn Mạc thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, nói.
– Những lão gia hỏa kia sống những ngày yên ổn quá lâu rồi, ánh mắt đã không còn nhìn xa được nữa rồi.
Hàn Chính Khôn ha hả cười nói:
– Ngươi muốn lấy bạc từ trong công khố thì bọn họ sẽ không đưa cho ngươi đâu. À! Đại ca ta đưa cho ngươi bao nhiêu bạc?
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
– Gia gia, chuyện này người cũng biết ư?
Hàn Chính Khôn cười mắng:
– Đó là đại ca của, sống với nhau đã hơn sáu mươi năm, ta có thể không biết tính tình của lão ấy hay sao?
– Đưa cho một vạn lượng ạ!
– Ừm!
Hàn Chính Khôn khẽ gật đầu, nói:
– So với suy nghĩ của ta không sai biệt lắm, vậy ngươi bây giờ không phải là còn thiếu một vạn lượng ư? À! Không chỉ có vậy, ngươi còn muốn mở cửa hàng buôn bán, mặc dù chỉ là cái vỏ nhưng mà thế nào cũng phải xài đến bạc a!
– Con sẽ nghĩ biện pháp ạ.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
– Gia gia, ban đêm lạnh lắm, người nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi ạ!
Hàn Chính Khôn ha hả cười một tiếng, nói:
– Thân thể của ta vẫn còn tốt, ban đêm hóng mát một chút thì mới sống được lâu, cũng có thể chăm sóc ngươi thêm mấy năm nữa.
Lão bỗng nhiên móc ở trong ngực ra một chồng ngân phiếu đưa tới, nói:
– Đây là năm ngàn lượng tích góp cả đời của gia gia, cũng không phải là tiền phi nghĩa gì, ngươi cầm lấy mà dùng đi!
Hàn Mạc cả kinh, vội nói:
– Gia gia, con… Con sẽ nghĩ biện pháp, con không thể dùng bạc của người!
– Nghĩ biện pháp gì? Ăn trộm hay cướp? Hay là ỷ thế hiếp người?
Hàn Chính Khôn bĩu môi, nói:
– Nếu làm như vậy thì đừng trách lão đầu tử ta đây đánh cho ngươi ngay cả cha mẹ cũng nhận không ra đó. Ngươi là Tôn nhi của ta nên bạc của ta ngươi đương nhiên có thể sử dụng. Khó có thể để ta thấy được ngươi chịu ủy khuất như vậy, vẫn còn giả bộ ư? Ngươi phải đi làm chánh sự, gia gia rất vui mừng, chỗ bạc này ngươi hãy cầm lấy đi.
Trong lòng Hàn Mạc dâng lên một hồi cảm kích, đưa tay nhận lấy, nói:
– Gia gia, con sẽ rất nhanh trả lại cho người!
Hàn Chính Khôn khoát tay, lắc đầu nói:
– Của ta thì không vội, nếu như ngươi thật sự kiếm được bạc, trước hết hãy mang cho đại gia ngươi đi. Của ta thì chờ sau khi ta chết đi, ngươi đốt thêm cho ta chút tiền vàng mã là được, như thế thì khi gia gia xuống dưới đất có thể cũng không thiếu bạc để xài, ha ha!
Hàn Mạc đem ngân phiếu cất vào trong ngực, tiến lên nắm tay của Hàn Chính Khôn, ôn nhu nói:
– Gia gia không được nói lung tung, ngươi sống lâu trăm tuổi, sẽ không chết sớm đâu.
– Không nên giở trò nịnh nọt với gia gia!
Hàn Chính Khôn cười ha hả, nói:
– Còn thiếu năm ngàn lượng, ngươi tự nghĩ cách đi!
Đưa tay xoa xoa đầu Hàn Mạc, hòa nhã nói:
– Tôn nhi, vào thời điểm khó khăn, nhận sự trợ giúp của người khác cũng không phải là chuyện xấu, chờ tới lúc ngươi có năng lực thì có thể báo đáp lại cho họ, có biết không?
Hàn Mạc dùng sức gật đầu, hắn khắc thật sâu những lời này vào trong lòng!