– Cô nương… Là…
– Nguyên Ca , Ta là Vương Ngạn Ly đây , Tiểu Ngạn …
Chưa nói xong Vương Nguyên bật dậy lập tức, Khác hẳn lúc nảy còn Trong rất khoẻ mạnh nữa..
– Tiểu Ngạn,.. Không phải, Cô nương đừng Nói giỡn, Ngạn Nhi không Xinh đẹp cũng như không lớn như vậy, Mái tóc cũng không phải màu đỏ.. Nên nói thật đi Cô là ai..
Ngạn Vương thở dài, Vương Nguyên vẫn nhiều chuyện như vậy, Cô dùng phép thuật Chuyển mái tóc Sang Màu Đen , khẽ cười nói .
– Ca , Ba năm trước Ta đưa Ca ra ngoài Huyễn Cảnh, Ba Năm Tất nhiên Mọi thứ sẽ thay đổi không ít,.. . Vậy Ca Không nhận ra Tiểu Ngạn Nữa sao…
Ánh mắt Ngạn Ly U uất, Cứ Như Là Đang khóc , Nguyên cũng không dám tin , đây thật sự là muội muội Của cậu năm đó Sao..
– Tiểu Ngạn… Thật sự là muội sao..
Vương Nguyên Vui đến Gần khóc, Đưa tay Lên Ôm Ngạn ly thì Ngạn ly bị Ai đó tóm về phía sau…
– Đừng Xem bổn vương là người không tồn tại…
– Tần , Tần Vương..
– Ngạn , triệu Kim Bình Sắp chết rồi kìa , Ngươi muốn làm gì làm đi, Đừng Câu dẫn người khác trước mặt Bổn Vương…
– Đó Là Ca ca ta mà….
– Cũng không được …
Nguyên Ngạc Nhiên, sao tần vương Trông cứ như rất thân vậy, Dù là Sư đồ cũng đâu cần thân thiết như vậy …
_____________
Triệu Kim Bình đang Nằm một chỗ trên người đầy máu, Tần Vương đúng là Nặng tay thật mà, Không biết nhẹ tay một chút sao…
– Triệu Kim Bình, Thái Thanh Thành đã bị diệt sạch rồi, ngươi Để ta tiễn một đoạn đến Gặp Diêm Ca Ca của ta …
– Không… không… Ngạn vương… Sư phụ ta là. .. Mặc Tử Quân ngươi dám giết ta sao,.. Ta còn có Ảnh Quân kiếm.. , Sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi…
Ngạn Vương một tay Vung về phía Hắn cứ như một lưỡi kiếm Mà Cắt đứt đầu hắn..
– Phong Nguyệt Trần, Nhờ ngươi đưa Nguyên Ca về nhà…
Thấy Cô Cằm đầu Triệu Kim Bình bước đi, Ngài Vội Nắm tay cô kéo lại..
– Ngạn, Ngươi muốn đi đâu.
– Hoàng Cung..
– Cần Bổn Vương giúp hay không..
– Có, Giúp ta đưa Nguyên Ca về Vương phủ..
Ngài gật đầu, Buôn tay Cô ra , Ánh mắt Khác hoàn toàn lúc nảy, trông rất U buồn..
– Ngạn, Ngươi có thật là Vương Ngạn Ly mà Ta từng quen sao..
Ngài Biết Cô đang ở cạnh ngài , rất rất gần nhưng sao lại Cảm thấy, Ngài Không thể Chạm đến Cô được nữa , Cô cứ như là một người Hoàn toàn khác nhưng lại không biết khác ở đâu…
– Phong Nguyệt Trần, Ta Tất nhiên mãi là Vương Ngạn Ly…