– Nè, Ngươi chơi Kỳ vậy Diên Lăng..
Vị Phán Quan kia bước dần đến, Tiếng nói thì Mọi người đều nghe, Nhưng lại không nhìn thấy, ..
– khụ..khụ.. Hắc Xà này đã đi theo Ngạn Vương, Thì ta cũng sẽ không cho nó chết…
– Linh Thú cũng có sinh mạng của nó, Diên Lăng , ngươi đừng quên, Khi lịch kiếp xong Ngạn Vương cũng trở về Là một người Vô tình như trước kia, con Hắn Xà này.. sẽ chỉ là quá khứ thôi..
– Ai vậy, Diên Lăng, rốt cuộc ngươi nói chuyện với ai vậy….
Lân Hỏa gào thét, Lúc trước Ở Hoàng Cung Địa quốc , Diên Lăng là người thân với Lân Hỏa nhất, Những người Kia có thể xem vận mệnh ở Địa Quốc cũng từng cho rằng, Diên Lăng có Mắt Âm Dương có thể nhìn thấy Ma Qủy, Cậu chỉ tưởng là Nói chơi thôi bây giờ …thì chắc là thật…
Thanh kiếm một lần nữa tiến thẳng về Phía mọi người, Vị Phán Quan kia bước đến trước mặt Diên Lăng , Bàn tay xuất hiện một lùn ánh sáng trắng lạ….
Sau đó Phán Quan rất nhanh bàn tay rất linh hoạt, làm những động tác kỳ lạ Từ từ một màn chắn vô hình, xuất hiện bao quấn lấy Mọi người..
– Ngươi là Thuộc Hạ của Ngạn Vương cũng như là Cùng chủ với Ta, lần này Diên Lăng, Ta muốn lấy hai ngàn Thạch Linh của ngươi…
– Nè, Tên nhân cơ hội kia..
Huyết Kiếm Vung kiếm một lần, Màn chắn kia dường như bị Sức nẻ, Gần vỡ vụng nhưng vẫn có thể cầm cự..
Một người lướt qua Diên Lăng , Mái tóc màu đỏ, Y phục màu xanh, Với tốc độ rất nhanh,.. Ném ra một lá bùa màu vàng..
– Ngự Ma ….
Thanh Huyết Kiếm lơ lửng trên không trung, Chậm chạp bay về phía người tóc đỏ đó… Mái tóc màu đỏ, khuôn mặt lạnh lùng..có thể chặn được Ma Kiếm này..
Diên Lăng Có như hồi phục thần lực, mọi vết thương đều chữa lành, Phán Quan bỏ tay xuống khẽ cười, cúi nhẹ người , giọng dịu dàng..
– Ngạn Vương..
Người phía trước trông rất quen thuộc, Nhưng hôm nay lại rất kỳ lạ, Cửu Vương gia ngài biết, Ngạn Ly cũng có tu vi nhưng tại sao lại cao thâm đến vậy…
Thanh Huyết Kiếm Đến trước mặt Ngạn Ly, Cô chậm tay cầm lấy, Y phục màu xanh này trong phúc chốc lại thành màu đỏ, Hàn khí tỏa ra xung quanh Ngạn Ly rất kỳ lạ, Cô liếc mắt nhìn Đám Thú kia bọn chúng rung rẫy sợ hãi, thay nhau bỏ chạy ….
– Phán Quan thạch linh của ta đâu..
Diên Lăng lên tiếng, Phán Quan tím mặt tại sao Ngạn Vương lại có thể đến đây nhanh như vậy, Ngay cả Diên Lăng này cũng hồi phục hình dạng như ở Âm giới , …
Ngạn Ly quay mặt lại, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, Hắc Xà thu nhỏ lại bò đến Gần Ngạn Ly ….
– Ngạn Vương, Cũng may ngài đến kiệp thời đó, Nếu *không* Thần cũng tiêu rồi…
Diên Lăng khóc lóc đi đến Chỗ Ngạn Vương, choàng ôm lấy cô..
– Bỏ ra đi..
Ngạn Vương khẽ cười khi thấy Phán Quan và Diên Lăng, Nhưng nhìn đám người kia đầy ánh mắt xa lạ..
– Cô .. cô là Tiểu Ngạn sao..
Vương Nguyên không tin vào mắt mình, Tiểu Ngạn không phải như vậy đâu, Tiểu Ngạn không có tu vi, Không lạnh lùng , khó gần như người này..
– Ngạn Quận chúa…- Lân Hỏa..
Dường như không ai tin vào mắt mình, Ngạn Ly Quận chúa với người này khác nhau rất nhiều, sao có thể cùng là một người đựơc, Cả ngài Cũng vậy ngài Tiếp cận với cô cũng lâu rồi nhưng chưa thấy điều như vậy…Ngài định lên tiếng thì ..
Ngạn Vương chỉ Thanh Ma kiếm Đến chỗ mọi người, khuôn mặt Hoàn toàn không quen biết..Lạnh giọng nói..
– Các ngươi là … ai ?…