Cô giải thích kỹ hơn hẳn so với lần trước vì giờ không phải tình trạng khẩn cấp, vẫn dư dả thời gian.
Một trong những thứ mà người đi biển sợ nhất chính là bão nên chẳng ai phản đối. Nghe theo sắp xếp của Cattleya, dưới sự chỉ huy của hoa tiêu Ottolov và thủy thủ trưởng Nina, họ nhanh chóng bắt tay vào việc chuẩn bị cập bến.
Và điều này cũng giúp Klein xác thực được một trong các vấn đề mà Will Oncetine đã nhắc nhở.
Không được thách thức bất kỳ một cơn bão có điềm báo nào!
Chẳng bao lâu sau, hòn đảo phủ kín cổ thụ khổng lồ xuất hiện trước mặt Tàu Tương Lai.
Con thuyền buồm dài hơn trăm mét điều chỉnh bánh lái, thả neo ngay chỗ tránh gió.
Hơn nửa giờ sau, bầu trời bỗng u ám. Từng tầng mây màu chì dần dần lộ bóng.
Chúng chồng lấp lẫn nhau như thể đã bao trùm toàn bộ hải phận xung quanh.
Giữa tiếng nổ inh tai và ánh chớp chói mắt, một cơn lốc từ phương xa quét tới.
Nó nối liền với những dải mây trên trời và vùng nước dưới biển, trông còn khoa trương hơn bất cứ Cự Nhân nào trong truyền thuyết. Nó hệt một con mãng xà khổng lồ đang lượn vòng muốn hủy diệt thế giới.
Chiếc vòi rồng đáng sợ mang đến từng đợt sóng thần dâng cao như núi. Vì cơn bão tố mà tia chớp chẻ ra như nhánh cây đánh xuống không ngớt, liên tục đập vào mặt biển, tỏa những tia điện tích li ti ra khắp chung quanh.
Mưa ào ào vỗ xuống boong Tàu Tương Lai, khiến đám hải tặc đã trở lại khoang thuyền hoặc náu mình trong chỗ tránh mưa cảm giác như thể tận thế đang giáng xuống.
Cơn bão kiểu này không kéo dài quá lâu. Chỉ khoảng mười lăm phút sau, biển đã bình yên trở lại, gió lốc tiêu tán. Ánh dương ban trưa lại một lần nữa thống trị bầu trời.
“Các ngươi có thể lên đảo đi lại một chút, nhưng đừng vào sâu quá, nhất định phải luôn ở trong tầm ngắm của đại bác.” Cattleya cho đám hải tặc một cơ hội buông lỏng ngắn ngủi.
Klein nhớ kỹ lời dặn của “Con Rắn Vận Mệnh” Will Oncetine nên không hề muốn thăm dò gì hòn đảo. Sau khi rời Tàu Tương Lai, hắn chỉ tản bộ bên bờ cát, tận hưởng cảm giác đặt chân xuống đất liền.
Bãi biển, ánh mặt trời, cây cối… Cứ như kỳ nghỉ ấy nhỉ… Klein buồn cười nghĩ, chợt nhận thấy một chấm đen đang di chuyển cực nhanh từ khóe mắt.
Nó vọt thẳng từ rìa vách núi đến!
Chấm đen càng lúc càng lớn rồi hiện nguyên hình là một bóng người!
Cách Klein không quá xa, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đang sải bước trên cát cũng nhận thấy điều dị thường. Cô xoay nửa người, bỏ đôi gọng kính dày nặng nề trên sống mũi xuống.
Bóng người kia ngày càng gần hơn. Đó là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, gile đen, quần đen, sở hữu vóc người trung bình với mái tóc vàng chia bảy-ba và đôi mắt xanh lục.
Anderson!
Anderson xui xẻo!
Klein lập tức nhận ra đối phương.
Kẻ này chính là Anderson đáng sợ ở thế giới trong mơ!
Chính là Anderson tự nhận là một thành viên trong nhóm những người thăm dò hành lang phía trước nhưng không còn ai trở về!
Bấy giờ, Anderson giơ tay phải lên.
Không chút do dự, thân là Gehrman Sparrow, Klein lập tức rút bùa chú ra và thốt lên một từ Hermes cổ:
“Bão táp!”
Tấm bùa chú thiếc trắng lập tức trở nên sắc bén, hệt như một lưỡi dao mảnh.
Linh tính vừa được rót đầy, một cơn gió khuấy động mạnh giữa không trung.
Mặt không cảm xúc, Klein ném bùa chú trong tay về phía Anderson.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Những lưỡi đao mảnh sắc màu xanh được ngưng tụ lại và phóng thẳng vào mục tiêu giống như xếp hàng để lần lượt xử bắn.
Anderson đang giơ cao tay phải với một nụ cười như chuẩn bị nói gì, song đột ngột nghe thấy tiếng thần chú trầm thấp cùng tiếng xé gió tê dại đầu óc.
Ánh mắt đông cứng, anh lập tức đổ hẳn người sang một bên và lăn lộn chật vật như trước mặt là một tấm sắt bị nung đỏ.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Lưỡi đao gió cắm xuống bãi cát, chém chúng thành mấy khe hở rõ ràng, song phải thêm một chút nữa mới trúng mục tiêu.
“Dừng! Dừng lại!” Anderson vừa lăn xả tránh né bằng thân hình nhạy bén, vừa nâng tông giọng lên cao chót vót, “Tôi không muốn đánh nhau! Tôi không có ác ý!”
“Anderson Hood…” ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ đột ngột buông ra một cái tên, giơ tay ngăn Gehrman Sparrow đã móc thêm một tấm bùa chú nữa.
Cô ta biết Anderson? Klein không liều lĩnh đọc thần chú, chỉ trầm giọng nói:
“Hắn đã bị biến dị.
Tôi gặp hắn trong mơ.”
Klein cũng chẳng lấy gì làm lạ khi gặp Anderson xui xẻo ở đây. Bởi vì khi trong mơ, tất cả hải tặc đều ở chung một khu vực, khoảng cách rất gần nhau. Đương nhiên Anderson không cách xa bọn họ cũng sẽ ở đâu đó gần Tàu Tương Lai.
“Không phải! Không hề nhá!” Anderson dở khóc dở cười đứng lên, giơ tay như đầu hàng, “Tôi nhận ra anh mà. Anh có hỏi tôi mấy câu. Lúc ấy tôi chỉ muốn giỡn xíu thôi, thề, giỡn xíu xiu thôi ấy, để làm giảm bầu không khí căng thẳng xuống chút ấy mà. Anh không cảm thấy bầu không khí đột ngột chuyển sang tình trạng đáng sợ là một trải nghiệm hay ho lắm sao? Đương nhiên ý tôi là chỉ mục tiêu, không phải bản thân mình á.
Nếu tôi cũng đi thăm dò thì sao tôi còn sống đến giờ?”
Đây cũng chính là điều ta đang lo đấy… Klein hoàn toàn không tin lời giải thích của đối phương.
Anderson nhún vai, tiếp:
“Ngay lúc giỡn xong, tôi đang định giải thích, bảo là chỉ đùa anh thôi, cũng muốn cầu cứu anh, mong anh có thể mang tôi theo. Kết quả, giấc mơ này kết thúc ngay tắp lự… Đ*t m*, đúng là xui thấy bà cố luôn!”
Đúng là rất phù hợp với bản chất xui xẻo… Klein thầm nhủ.
Hắn đang định móc ngay một xu vàng ra để thăm dò đối phương bằng phương pháp bói toán, chợt nghe thấy tiếng ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya:
“Cứ nghe hắn nói vài câu trước đã.
Hắn rất nổi tiếng ở Biển Sương Mù, có biệt danh là ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’.”