Toàn bộ hải tặc trong nhà ăn bay lên đụng sầm vào trần phòng. Bánh mì nướng, bánh mì trắng, bơ, mỡ bò, bia, thịt và cá tươi bay loạn khắp nơi, không kịp rơi xuống.
Klein cũng mất thăng bằng, không khỏi bay lên trần nhà theo.
Nhưng hắn đã kịp xòe tay ra nhấn lên trên một cái, cấp tốc điều chỉnh tư thế hệt như biểu diễn ảo thuật, khiến bản thân trông có vẻ bớt thảm hơn.
Cách đó không xa, Nina phô bày năng lực cân bằng đáng kinh ngạc. Cô ta dùng trần nhà để duy trì thế đứng, nhưng không biết vô tình hay cố ý mà giơ hai chân ra đá trúng Frank, khiến vị ‘Chuyên Gia Độc Tố’ này bay nghiêng sang một bên đập cốp vào thùng rượu, cả người dính dẫm chất lỏng màu vàng nhạt.
Bấy giờ, người khoan thai và không màng thế sự nhất chính là ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya. Lượn lờ quanh người cô là các ngôi sao, còn dưới chân là ánh sáng lấp lánh đang dần thành hình. Cả người Cattleya cũng lơ lửng giữa không trung như thể cú rơi đột ngột này chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô.
Ngoài Cattleya ra, người ít thảm nhất là ‘Kẻ Không Máu’ Heath. Không biết từ lúc nào mà vị “Giám Mục Tường Vi” này đã hòa nhập với bóng tối, biến mất không còn tăm hơi.
Khi Tàu Tương Lai sắp rơi trọn vào khe rãnh u ám không đáy kia, một cột nước đột ngột trào lên như suối phun!
Nó nâng con thuyền lên thật cao rồi quăng về phía một mặt cắt khác.
Sau một thoáng lạc trôi giữa trời, Klein mới tin rằng Tàu Tương Lai đã vững vàng hạ cánh xuống mắt biển. Tấm bùa chú lĩnh vực “Hải Thần” mà hắn nắm chặt trong tay phải lại một lần nữa không được sử dụng.
Lúc này, ánh dương ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, rọi lên nhà ăn ngổn ngang bề bộn.
Đã khôi phục lại thăng bằng từ trước, Klein bước nhanh tới bên cửa sổ. Hắn trông ra bên ngoài, chỉ thấy hải dương vô biên được thiêu cháy trong ánh lửa màu vàng kim, tựa như vĩnh viễn chìm trong thời gian ban trưa.
Mà mới vừa rồi vẫn đang là sáng sớm!
Klein ngẩng đầu, nheo mắt nhìn lên bầu trời ngập trong ánh dương. Nó không hề có một gợn mây, cũng chẳng có mặt trời, tất thảy chỉ là một dải màu vàng.
Hèn gì Arrodes mô tả nơi này không phải là hải dương chân thực mà nghiêng về địa điểm diễn ra chiến tranh giữa các vị thần hơn.
Vừa đảo mắt, hắn bỗng phát hiện ra một phế tích cách chéo nơi này không xa.
Hầu hết phế tích bị nước biển bao phủ. Phần nổi lên khỏi mặt nước là những hòn đá và cột đá xám chất lên thành đống. Ở đỉnh có một vật mang hình dạng giống mái vòm. Dựa vào độ cong của mình, nó có thể chống đỡ được một mảnh không gian khá lớn.
Có lẽ ban đầu phế tích này cực kỳ rộng lớn. Thông qua lớp nước biển trong suốt, Klein nhìn thấy phần đế nó kéo dài xuống tít dưới biển mà không thấy đáy.
“Đây chính là vùng hải dương cực kỳ nguy hiểm.” Không biết tự bao giờ, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đã đến bên hắn.
Klein quay đầu nhìn sang, đợi quý cô ‘Ẩn Sĩ’ giải thích tiếp.
Cattleya nhìn về phía trước, giọng nói của cô hơi thổn thức:
“Tôi cũng không đến đây nhiều. Mà lần cuối cách đây đã lâu lắm rồi.”
Là “tôi” chứ không phải “chúng tôi”… Nói cách khác, lần đó không đi cùng đám người Tàu Tương Lai… Hay khi ấy là thời điểm cô ta vẫn còn làm cấp dưới của ‘Nữ Vương Thần Bí’ nhỉ? Nhạy bén nhận ra vấn đề trong cách dùng từ của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’, Klein suy đoán mơ hồ.
Cattleya không nghiêng đầu, chỉ nhìn bầu trời và hải dương chìm trong ngọn lửa vàng kim:
“Không ai biết biên giới của vùng biển này tận nơi đâu, cũng chẳng ai hay rốt cuộc nó rộng lớn đến nhường nào.
Anh có biết ở đây điều gì là nguy hiểm nhất không?”
…Biết thế này mình đã bảo Arrodes nói kỹ hơn rồi… Klein bình thản lắc đầu.
Trước đó, suýt thì bị Bán Thần là cấp dưới của Chúa Sáng Thế Chân Thực bắt được, phải nhờ vào Xúc Xắc Xác Suất mới qua nổi cửa tử, nên suốt hai tháng nay Klein không dám mang máy thu phát vô tuyến xuống thế giới hiện thực. Hắn sợ Chúa Sáng Thế Chân Thực – kẻ vẫn luôn ngầm giám sát khu vực này sẽ phát hiện ra, nên mãi chưa có cơ hội liên lạc với gương ma Arrodes.
Kế hoạch ban đầu của hắn là một khi đã tiếp cận hải phận nguy hiểm này, hắn sẽ thỉnh giáo Will Oncetine thông qua con hạc giấy, nắm giữ được hoàn cảnh và tình hình tương ứng từ Thần. Ai ngờ bắt gặp ‘Bất Tử Vương’ Agalito, Tàu Tương Lai chưa cho hắn thời gian giảm xóc đã có mặt ngay tại điểm đến.
Bị che khuất bởi cặp kính dày nặng, đôi mắt đen ánh tím của Cattleya lặng đi một hồi:
“Nơi này có rất nhiều phế tích trôi nổi lơ lửng, có đủ loại quái vật biến dị. Trong đó bao gồm cả những Bán Thần đã bị mất khống chế cũng như các sinh vật tà ác cổ đại.
Đây cũng chưa phải thứ nguy hiểm nhất. Nếu chỉ có thế, vùng biển này sẽ trở thành bãi săn của bảy đại Giáo hội, trở thành kho báu vật liệu hoặc vật phẩm Danh sách cao cho họ thu hoạch. Đương nhiên, nơi này có vô vàn quái vật và các sinh vật tà ác bị mất khống chế, dù có thể chúng không phải thật. Chúng có thể thực sự giết chết chúng ta. Nhưng đổi lại, nếu bị giết chết, chúng sẽ chẳng để lại cái gì cả.”
Nghe đến đây, Klein không khỏi liên tưởng tới Rồng Ảo Tưởng Ankewelt.
Vị Cự Long Vương này có thể dùng suy nghĩ để biểu hiện mọi thứ!
Chẳng lẽ vùng biển này chính là chiến trường của các vị Cổ Thần từ Kỷ thứ Hai? Klein suýt nhíu mày.
‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya tiếp tục với tông giọng lơ đãng:
“Ở nơi này, anh sẽ không bao giờ đoán ra được mình sẽ đụng độ nguy hiểm gì kế tiếp. Có khi chỉ cần tiếp cận một tàn tích nào đó thôi, anh sẽ tan chảy, trở thành một quái vật giống ngọn nến. Có khi chỉ cần hơi đi chệch khỏi tuyến đường trong lúc thăm dò, anh sẽ biến thành một tảng đá giữa bão táp rồi vỡ nát.
Đối với Người Phi Phàm cấp độ chúng ta, đây mới là mối nguy hiểm lớn nhất.”
Klein quay đầu, tinh ý hỏi ngược lại:
“Vậy đối với Người Phi Phàm cấp độ cao hơn chúng ta thì sao?”
Cattleya thở dài, cười nói:
“Vùng biển này tràn ngập những âm thanh không nên nghe.
Danh sách càng cao, càng dễ nghe thấy chúng. Nên hầu hết các Bán Thần dám thăm dò nơi đây đều xảy ra vấn đề. Hoặc phát điên, hoặc mất khống chế, vĩnh viễn lạc lối tại chỗ này.”
Bảo sao bảy đại Giáo hội không phái cường giả đến đây thu hoạch… Đa số họ đều gặp vấn đề… Nói cách khác, chỉ một phần thiểu số Bán Thần có thể sống sót ở đây thôi sao? Klein thông suốt, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bấy giờ, Tàu Tương Lai đã rất gần vùng phế tích kia rồi.
Thình lình, bên tai tất cả mọi người đều vang lên một tiếng thở dốc lớn tiếng và rõ ràng!