Trier vẫn là tốt nhất. Khi Rossell Đại Đế cải tạo lại các quận của thành phố cũ, đã có tầm nhìn xa trông rộng về đường sá, nên đến giờ vẫn đủ không gian sử dụng… Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua đầu Elaine, cô chợt nghe thấy tiếng ngựa đực đang kéo xe hí vang, dường như khá đau đớn.
“Xin tiểu thư chờ một lát, hình như nó giẫm phải cái gì rồi.” Nài ngựa dừng xe bên đường, tự động nhảy xuống.
Elaine vốn không nghĩ nhiều, song khi khóe mắt vừa đảo qua khu vực quanh đây, cô nhận ra họ đang ở trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh vắng vẻ.
Trái tim cô khẽ hẫng một nhịp, không chút do dự, cô muốn phá vỡ khoang xe, lăn ra bên ngoài.
Bất kể đây có phải phản ứng thái quá hay không, cô tin chắc mình nhất định phải làm thế.
Đúng lúc ấy, từ tận sâu trong lòng cô chợt trào ra một cảm giác sợ hãi mãnh liệt, như thể bị một con quái vật đói khát tột cùng để mắt tới.
Áp lực tới từ phương diện linh tính kia khiến cô chần chừ, không dám hành động khinh suất.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp:
“Tôi sẽ không làm hại cô.
Tôi có vài câu muốn hỏi.”
Đầu óc Elaine chạy như bay, cô nhanh chóng cân nhắc nên đưa ra lựa chọn nào phù hợp nhất lúc này.
Cuối cùng, cô vẫn không mù quáng bỏ chạy. Dưới áp lực to lớn khủng khiếp kia, cô ngồi nguyên tại chỗ.
Cô định căn cứ vào tình hình trước rồi mới điều chỉnh lại kế hoạch hành động của mình.
Cửa khoang xe mở ra, vị nài ngựa thổ dân gầy gò cường tráng kia đi vào, ngồi xuống vị trí đối diện với Elaine. Hắn chính là “Người Không Mặt” Klein.
——Vì để đóng chuẩn vai nài ngựa, hắn còn luyện tập cách điều khiển ngựa và xe, đây là kỹ thuật hắn chưa kịp học bài bản khi còn làm trong tiểu đội Kẻ Gác Đêm tại thành phố Tingen. Xét thấy thời gian quá cấp bách, bản thân cũng chưa làm chủ hoàn toàn, hắn đành phải vận dụng khí thế của Đói Khát Ngọ Nguậy, thành công ép buộc con ngựa nghe lời.
Cùng lúc, Danitz trốn ở gần đây cũng nhanh chóng chạy ra, ngồi vào vị trí nài ngựa, lái cỗ xe đi.
Chiếc mũ vành tròn của gã ép sụp xuống cực thấp, gã cũng ăn mặc giống hệt một nài ngựa thực sự.
Elaine hơi cảnh giác, cong lưng eo, giống như một con báo săn đã sẵn sàng nhào ra bất cứ lúc nào.
Cô cảm thấy ánh mắt của người đàn ông đối diện đang quét qua mình, từ trán, lông mày, mắt, mũi, miệng, cổ, ngực, eo rồi đến hai chân, khiến cô cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Cô đã đụng phải ánh mắt và phương thức dò xét tương tự khi còn ở Intis, ở Trier và trong những ngày mình bôn ba trên biển. Đó là thứ kinh tởm thuộc về đám biến thái lưu manh tràn ngập dục vọng.
Song lần này, kỳ quái làm sao, cô lại không cảm thấy mình bị xúc phạm, cũng không cho rằng đối phương đang nghĩ đến chuyện xé toạc quần áo mình hay ảo tưởng ra những hình ảnh bất thường.
Ngược lại, còn giống đang nghiên cứu đồ ăn hơn… Như thể một con rắn lạnh băng đang trườn bò quanh làn da mình vậy… Cuối cùng Elaine cũng chịu hết nổi, chủ động cất tiếng:
“Anh muốn hỏi gì?”
Đã hoàn toàn nắm chắc được hình dạng và đặc thù của cô gái, Klein hơi đổ người về trước, hai tay tự nhiên đặt lên đùi. Hắn hơi đan hai bàn tay vào nhau, hỏi:
“Cô đã bao giờ nghe về một người tên là Jimmy Necker chưa?”
Elaine mất vài giây để nhớ lại, kiên định lắc đầu phủ nhận.
Cô hơi cau mày, ngờ vực hỏi:
“Anh có đang tìm nhầm người không vậy?”
“Ông ta là một thương gia giàu có, rất thích sưu tập. Cô đã từng nghe về người đó qua Tracy chưa?” Klein hỏi lại.
Tracy… Elaine thầm thở dài, nghiêm túc đáp:
“Không, cô ta chưa bao giờ nhắc tới một vị thương gia giàu có thích sưu tập nào cả.”
Klein nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ tóc đỏ trước mặt, từ tốn hỏi:
“Vậy trong phòng ả có bất cứ tư liệu văn hiến cổ đại nào về Đế quốc Balam ở lục địa Nam không?”
“Không, cô ta không phải kiểu người thích đọc mấy thứ tư liệu như thế. Cô ta ghét đọc sách lắm, ngay cả tiểu thuyết cũng phải để tôi đọc cho cô ta nghe.” Vừa nói, Elaine vừa lộ ra một nụ cười cay đắng.
“Ả đọc loại tiểu thuyết gì?” Klein vẫn hỏi bằng giọng điềm tĩnh.
“Những câu chuyện kinh điển của Rossell, cũng như bất cứ câu chuyện tình yêu được lưu hành nào.” Elaine thản nhiên đáp.
Klein khẽ gật đầu:
“Ả có phòng sưu tập không?”
“Có, nhưng trừ cô ta và vài người thần bí tới thăm ra, không một ai được phép vào đó, kể cả tôi.” Elaine nhớ lại, nói.
Klein im lặng một chút, vẫn duy trì tư thế cũ, hỏi tiếp:
“Kể chuyện của cô đi.”
“Tôi ấy à?” Elaine kinh ngạc chỉ vào mình.
Klein khẽ gật đầu, không lặp lại.
Elaine ngây ngẩn một hồi mới kể:
“Chuyện của tôi rất đơn giản.
Cha tôi là một thành viên của vương tộc Sauron trước đây thuộc Intis, được chia cho số của cải khá lớn. Nhưng ông chìm đắm trong rượu, tình nhân, ma túy và bài bạc, cuối cùng bị phá sản.
Để trả hết nợ, tôi chọn chấp nhận một số điều kiện của gia tộc, trở thành Người Phi Phàm, cũng ra biển làm lái buôn trên biển.”
______
(1) Lãnh sự quán: là một trong những cơ quan Lãnh sự theo định nghĩa tại Công ước Viên về quan hệ Lãnh sự 1963. “Cơ quan Lãnh sự” có nghĩa là Tổng Lãnh sự quán, Lãnh sự quán, Phó Lãnh sự quán hoặc Đại lý Lãnh sự quán.
Lãnh sự quán là cơ quan ngoại giao của một nước được đặt ở thành phố của một nước khác, phụ trách một vùng nào đó. Đây là nơi làm việc của Tổng Lãnh sự và các nhân viên ngoại giao. Cơ quan này được thiết lập sau Đại sứ quán, do các yếu tố khác như khối lượng công việc, yếu tố địa lý…
(2) Tùy viên Quân sự:
1. Một trong số các hàm ngoại giao quân sự. Hàm TVQS là hàm ngoại giao quân sự cao nhất. Người mang hàm TVQS là người đứng đầu bộ phận quân sự thuộc Đại Sứ quán. Trong một số trường hợp, người đứng đầu này có thể mang một hàm tổng hợp là tuỳ viên hải – lục – không quân. Khi bổ nhiệm các cán bộ có hàm ngoại giao quân sự, đặc biệt là TVQS, nước cử đại diện thường phải gửi thông báo trước họ tên… của những người này cho nước nhận đại diện để chấp thuận nếu được yêu cầu.
2. Quân nhân (thường là sĩ quan cao cấp) mang hàm TVQS trong thời gian công tác tại cơ quan đại diện ngoại giao của nước mình ở nước khác (Đại Sứ Quán). TVQS làm nhiệm vụ tư vấn cho Đại sứ, đồng thời đại diện cho các lực lượng vũ trang của nước mình ở nước sở tại và được hưởng các quyền ưu đãi – miễn trừ ngoại giao.