“Chúng có ống nhòm không?”
“Đấy là vật phẩm thiết yếu. Dù đã kiểm soát được con tàu này rồi, vẫn phải có thủy thủ đứng trên đài quan sát, dùng ống nhòm quan sát tình huống chung quanh để phòng ngừa bị kẻ nào tập kích.” Danitz giấu đi vẻ khinh thường, đáp lại.
Cuối cùng gã cũng nhìn ra được, tên nguy hiểm này là một nhà thám hiểm mới cứng, hơn nữa có vẻ đây là lần đầu tiên hắn ra biển.
Trước kia hắn là một thợ săn tiền thưởng nổi tiếng à? Thành viên của một tổ chức bí ẩn? Danitz vô thức suy đoán về quá khứ của Gehrman Sparrow.
“Trong những thời điểm kiểu này, thuyền trưởng và lái chính có dùng ống nhòm quan sát phía này không?” Klein vốn định gọi chúng bằng 900 bảng và 500 bảng, nhưng rồi cảm thấy điều đó có vẻ bất lịch sự.
“Chắc cú luôn, chúng nhất định phải nắm chắc thời điểm và tình hình của đối tượng chúng muốn cướp bóc.” Danitz đáp, bắt đầu hơi mông lung.
Gã không rõ tại sao Gehrman Sparrow lại muốn hỏi những vấn đề này. Dựa trên suy nghĩ của gã, nếu bản thân có thực lực mạnh mẽ như đối phương, chắc chắn gã sẽ để mặc đoàn hải tặc Đầu Lâu Đỏ đến gần rồi tìm cơ hội leo lên tàu chúng, xử lý sạch sẽ tất cả.
Klein nghiêng đầu, nhìn về phía Danitz, nở nụ cười lịch thiệp, ấm áp:
“Vậy thì tốt rồi.”
Ngươi muốn làm cái quỷ gì thế? Đừng có cười như vậy! Danitz chợt hoảng hồn, cố tập trung toàn bộ dũng khí để phản kháng.
“Bỏ tóc giả của ngươi ra.” Klein bình thản ra lệnh.
Hả? Danitz cảm thấy vô cùng ngờ vực, nhưng tay thì vẫn từ từ gỡ bộ tóc giả trên đầu xuống.
Klein lấy từ trong túi áo ẩn ra một chiếc bình tinh chất, đưa qua:
“Lau sạch lông mày và mặt ngươi.”
Đây chính là Nước Tẩy Trang hệ thần bí mà hắn chuẩn bị trước khi thăng cấp lên “Người Không Mặt”. Hắn đã sử dụng nó khi vây giết vị “Oan Hồn” của Học phái Hoa Hồng.
Dù giờ Klein không cần dùng đến nó nữa, nhưng hắn vẫn quyến luyến chưa nỡ vứt đi.
“…” Danitz càng lúc càng bối rối, song thấy hắn không thực sự tấn công trước, gã cũng không tình nguyện tự ném mình vào tình trạng không thể cứu vãn. Thế là, gã đành phải tuân theo mệnh lệnh, lau sạch lớp giả trang trên mặt, khôi phục bộ dạng ban đầu.
Cất bình kim loại nhỏ đi, Klein kéo cửa sổ, khiến làn gió biển bên ngoài thổi ngược vào phòng.
“Đứng ở đây, nhìn ra ngoài.” Hắn chỉ thẳng vào phía sau cửa sổ, nói với ‘Liệt Diễm’ Danitz.
Danitz vừa rối rắm vừa cảnh giác bước qua, vững vàng đứng sau cửa sổ.
Klein quan sát vài giây, thản nhiên lên tiếng:
“Ngươi có hai sự lựa chọn. Một là tự bò ra và treo mình ở ngoài đó, thu hút mọi ánh nhìn. Hai là bị ta xách cổ lôi ra và treo mình ở ngoài đó, thu hút mọi ánh nhìn.”
“Anh định làm cái quái gì thế?” Danitz thảng thốt.
Klein lại nở một nụ cười vô cùng hòa nhã:
“Trưng ngươi ra cho đám hải tặc kia xem. Thủy thủ trưởng thứ tư của ‘Trung Tướng Núi Băng’ hẳn có đủ sức nặng để thuyết phục chúng rút lui.”
“Không, đừng làm thế!” Danitz vô thức lựa chọn từ chối.
Gã có thể tưởng tượng ra đám người trong đoàn hải tặc Đầu Lâu Đỏ sẽ nghĩ gì khi phát hiện thấy mình. Hoặc ‘Liệt Diễm’ Danitz đã bị tóm, có một cường giả hết sức đáng sợ trên tàu; hoặc con tàu này đã bị ‘Trung Tướng Núi Băng’ để mắt tới, những tên hải tặc khác lập tức phải rời xa.
Và cách mình treo mình sẽ quyết định cách chúng nghĩ theo hướng nào… Danitz ai oán thầm nghĩ.
Nụ cười của Klein càng lúc càng thêm thân thiện:
“Ta là một người rất dễ gần, thật đấy, miễn là ngươi làm theo những gì ta bảo.”
Trong nháy mắt, Danitz lại cảm nhận được cảm giác đói khát ngấu nghiến không cách nào nói nên lời kia, cảm thấy bất cứ lúc nào máu thịt và linh hồn cũng sẽ bị xé toạc khỏi cơ thể mình.
Cân nhắc trong một giây, gã giơ hai tay lên, cắn răng cười:
“Tôi tự đi.”
Danitz cố nuốt cơn phẫn nộ và bất bình xuống, quay người leo ra ngoài cửa sổ. Sử dụng sự thăng bằng và sức mạnh được tôi luyện qua nhiều năm kinh nghiệm, gã dùng khuỷu tay, treo người bên ngoài khoang tàu.
“Đừng hòng chạy trốn, ta không phải là một người kiên nhẫn đâu.” Khuôn mặt Klein chuyển sang vẻ lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn dùng giọng nói mềm mại nhắc nhở một câu.
Phù… Danitz cưỡng lại được niềm thôi thúc muốn buông khuỷu tay ra để trực tiếp nhảy xuống.
Trên con tàu hải tặc đằng xa, thuyền viên phụ trách quan sát tàu Bạch Mã Não liền truyền tin cho ‘Sói Biển’ Johnson:
“Sếp, bên kia có một tên kỳ quái đang treo mình ngoài cửa sổ!”
Johnson sửng sốt một giây, giơ ống nhòm lên, kề trước mắt.
Gã nhanh chóng phát hiện ra tên kỳ quái mà cấp dưới vừa nói tới, bởi vì vị trí của đối phương thực sự quá là bắt mắt.
Đ-đây chẳng phải ‘Liệt Diễm’ Danitz sao? Lông mày Johnson giật một cái khi gã nhận ra đối phương.
Sao hắn lại xuất hiện trên tàu Bạch Mã Não? Hắn treo người bên ngoài như thế để làm gì? Đây là con mồi của ‘Trung Tướng Núi Băng’ à? Sau một tràng nghi vấn, ‘Sói Biển’ đã đi tới kết luận.
Gã giơ tay phải lên, hô:
“Toàn bộ chú ý, rời xa vùng biển này ngay lập tức!”
…
Trong phòng 305, Cleves nắm chặt súng ngắn, đứng bên cửa sổ, đề phòng mọi nguy cơ xảy ra đụng chạm trên biển.
Gia đình Donna hơi sợ hãi. Họ không dám trở về phòng ngủ riêng của mỗi người, cứ thế ngồi trong phòng khách, chờ loạt đạn đại bác bắt đầu. Cecile cùng một vệ sĩ khác, Teague đứng canh bên cạnh họ, cảnh giác cao độ.
Đúng lúc ấy, vẻ bối rối xuất hiện trên khuôn mặt thoáng tang thương của Cleves.
Vài phút trôi qua, anh ta lùi bước, thả lỏng súng xuống, nói với mọi người:
“Đám hải tặc đi rồi.”
“Sao cơ?” Diễn biến này khiến nhóm người Urdi Branch kinh ngạc, băn khoăn thấy rõ. Họ hoàn toàn không hiểu nổi đám hải tặc kia đã nghĩ gì.
…
Phòng 312.
‘Liệt Diễm’ Danitz bò trở về, khó mà kiềm chế nổi, hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi đây lại dám mượn danh vọng của thuyền trưởng chúng ta! Cô ấy rất ghét những thứ như thế!”
Ngươi chờ bị ‘Trung Tướng Núi Băng’ dạy cho một bài học đi! Danitz phẫn hận nghĩ thầm.
Klein im lặng lắng nghe, rồi trầm ngâm hỏi ngược lại:
“Ta nhớ tiền thưởng ở Loen của cô ta là 26,000 bảng?”
…Cái tên điên này… Danitz hoàn toàn á khẩu.