Một cô gái mặc váy Gothic đen dài, đội mũ mềm, gương mặt nhợt nhạt đến gần như trong suốt, cùng mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh lam không giống con người.
Rafter Pound suýt thì thét lên. Một người phụ nữ như vậy xuất hiện ở một nơi thế này thì chẳng khác gì câu chuyện ma trong truyền thuyết dân gian cả!
Bịch! Bịch! Bịch!
Gã lùi lại mấy bước, suýt vấp phải tảng đá.
Đúng lúc ấy, dường như gã nghĩ tới điều gì, liền kìm nén cảm giác sợ hãi, lộ ra vẻ thấp thỏm xen lẫn hy vọng, biểu cảm hưng phấn kết hợp với mong chờ:
“Ngài, ngài chính là ác linh bên trong cung điện ngầm kia?”
“Phải, nhất định là ngài rồi!”
Ngài tòng Nam tước à, hình như ngài hiểu nhầm cái gì rồi… “Người Không Mặt” Klein chui từ đường hầm ra, lặng lẽ đứng yên trong bóng tối.
Kế hoạch ban đầu của hắn và Sharron là giả thần giả quỷ dọa cho Rafter Pound sợ hãi, khiến gã không còn dám quanh quẩn dưới di tích ngầm này nữa. Tuy nhiên, phản ứng của đối phương có vẻ lại nằm ngoài dự đoán của hai người.
Sharron im lặng vài giây trước khi ngầm thừa nhận, hỏi:
“Ngươi muốn nói gì?”
Rafter Pound lặng lẽ thở phào, nhếch khóe miệng lên:
“Sau khi đã thử suốt bao nhiêu năm ròng rã, tôi tin ngài đã hoàn toàn hiểu rằng giết chết hậu duệ của gia tộc Tudor cũng không thể giúp ngài giải trừ được phong ấn.”
“Chỉ có cách hợp tác với tôi, người mang huyết thống Tudor vĩ đại, ngài mới có hy vọng thoát khỏi tình cảnh khó khăn đã kéo dài suốt hai ngàn năm này.”
Thành viên gia tộc Tudor biết về sự tồn tại của ác linh, nhưng họ vẫn chết trong căn phòng kia… Klein nhíu mày ngờ vực, cất tiếng trước cả khi Sharron kịp nói gì. Hắn bắt chước tông giọng hư ảo, mờ nhạt của đối phương:
“Tại sao đến hôm nay ngươi mới tới đây?”
Đây chính là một nhánh năng lực của Người Phi Phàm “Người Không Mặt”, mô phỏng giọng nói của mục tiêu. Chỉ cần nghe qua là hắn có thể tái hiện lại!
Đương nhiên, Klein tin chắc hắn không thể lặp lại tiếng lẩm bẩm của “Chúa Sáng Thế Chân Thực” và tiếng cầu cứu của ngài “Cửa”. Hiện giờ loại năng lực phi phàm này vẫn còn bị giới hạn trong lĩnh vực của người bình thường.
Sharron nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng không vạch trần.
Rafter Pound chẳng hề nhận ra, cười vang:
“Bởi vì “Hắc Hoàng Đế” đã xuất hiện!”
“Vận mệnh đã nói cho tôi, vinh quang của “Huyết Hoàng Đế” sắp tái hiện!”
Có chút logic liên quan gì không vậy? Không hiểu sao Klein cảm thấy Rafter Pound của hôm nay còn giống tên điên hơn cả trước kia.
Hắn lại dùng giọng của Sharron, hỏi:
“Hắc Hoàng Đế”?
“Ha ha.” Rafter Pound cười lớn, “Đúng thế, Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”. Nhất định là ngài ấy có liên hệ mật thiết với “Hắc Hoàng Đế” thực sự!”
Thế thì sao mình lại không biết? Klein thực sự buồn cười.
Hắn nghĩ ngợi, không lên tiếng nữa, bỏ quyền đặt câu hỏi.
Mà không hiểu sao Sharron cũng im lặng.
Thấy vậy, Rafter Pound mừng rỡ, vội vàng hỏi:
“Vậy, câu trả lời của ngài là?”
“Ta từ chối.” Sharron vô cảm đáp.
Rafter kiềm chế cảm giác nôn nóng, cố thuyết phục cô nàng một lần nữa.
Đúng lúc đó, đôi mắt gã chợt mở trừng trừng, gã bất ngờ tiến lên vài bước men theo vách, tới trước một bức tường đá gần như nguyên vẹn.
Đây… Klein và Sharron cùng lúc đều nhận ra sự khác thường. Mỗi người đều phản ứng theo cách của bản thân, một rút súng ngắn ra nhắm vào Rafter Pound, một chiếu ánh trăng đỏ rực xuống bao phủ cả giáo đường nhỏ bỏ hoang.
Rafter Pound chẳng thèm để mắt đến họ, gã hướng thẳng đến tường đá, dùng hết sức bình sinh mà đập đầu vào đó.
Cốp! Cốp! Cốp!
Gã dập đầu liên tục ba cái, rồi ngất xỉu với cái trán đầm đìa máu.
Ngay sau đó, gã lại bò dậy, không hiểu sao con mắt đầy tơ máu.
Rafter Pound giơ tay phải lên lau trán, khiến máu tươi dính đầy lòng bàn tay.
Gã thè chiếc lưỡi dài ra khỏi miệng mà liếm láp thứ chất lỏng đỏ rực, nói bằng giọng đầy say mê:
“Huyết thống Tudor đúng là tuyệt hảo, quả là khiến kẻ khác phải mê đắm.”
“Nó sẽ khiến nỗi căm hận của ta vượt qua cực hạn, giúp ta mở rộng ranh giới phong ấn thêm một khoảng nhỏ.”
Họng súng của Klein vẫn ngắm vào đối phương, hắn ngạc nhiên hỏi:
“Ác linh trong di tích?”
Từng giọt máu chảy trên gương mặt Rafter Pound, gã cười điên loạn:
“Ngươi đoán đúng rồi đấy.”
“Trước kia, ta đã đánh giá thực lực ngươi nhỏ yếu, muốn ô nhiễm tinh thần ngươi, tiến vào trong giấc mơ của ngươi, dụ dỗ ngươi đến giải cứu ta. Ai biết, ha ha, ngươi cũng là một kẻ có bí mật.”
Đừng có nói trực tiếp thế… Klein vô thức nhìn qua Sharron, phát hiện cô nàng chẳng biểu lộ chút khác thường nào.
“Ngươi muốn làm gì?” Klein hỏi trực tiếp.
Ác linh kia thở dài:
“Ta chỉ là một người vô tội bị giết hại bởi dã tâm của Aristar Tudor. Vì thân thể bị giam cầm, ta đã bị nhốt dưới di tích ngầm này gần hai ngàn năm rồi.”
“Ta hy vọng các ngươi có thể giúp ta thoát khỏi tình cảnh khó khăn, khiến ta trở thành một linh hồn tự do tự tại. Ta thề, ta sẽ không đụng đến người vô tội.”
Nói đến đây, gã dùng con mắt tràn đầy tơ máu nhìn Sharron:
“Ngươi hẳn là “Oan Hồn” thuộc đường tắt ‘Dị Chủng’. Bước kế tiếp chính là tiết điểm quan trọng để trở thành Bán Thần. Ta không biết ngươi có phối phương ma dược “Con Rối” hay không, nhưng ta có thể giúp ngươi lấy được. Thậm chí ta còn có thể trở thành một phần trong nghi thức của ngươi. Đây chính là thù lao mà ta hứa với ngươi.”
“Con Rối”, Danh sách 4 của đường tắt ‘Dị Chủng’ tên là “Con Rối”? Tên kỳ cục thật… Klein thầm làu bàu một câu.
Ác linh chuyển qua nhìn hắn:
“Ngươi cũng sẽ có thù lao.”
“Đó là món vật phẩm đủ để được cân nhắc là một thứ thần kỳ và quý giá, vì sự hấp dẫn ở một mức độ nhất định, người nắm giữ nó đã đi xuống cung điện dưới lòng đất, chết bên những hậu duệ của Tudor.”
“Đây chính là hình dạng của nó.”
Trong lúc nói, ác linh xòe lòng bàn tay ra, khiến ánh trăng đỏ rực dần ngưng tụ thành một hình ảnh.
Bên trong hình ảnh có một lá bài Tarot trông rất bình thường, nhưng bức hình trên đó lại khác hoàn toàn với bất kỳ loại nào. Ngồi trong một chiếc chiến xa không phải một vị vua, mà là một nam tư tế đang mặc áo choàng đỏ thẫm.
Nam tư tế nghiễm nhiên chính là Russel Gustave!
Đây… Lá bài Khinh Nhờn! Ánh mắt Klein chuyển động trong nháy mắt. Hắn trông thấy ánh sao ở góc trái phía trên ngưng tụ thành một hàng chữ:
“Danh sách 0: Tư Tế Đỏ!”