“Giết người nè!”
“Cứu mạng!”
Tiếng la này dường như có thêm hiệu quả đặc biệt, trong màn đêm yên tĩnh nó vang vọng rất xa. Đánh thức cư dân trên cả con đường, truyền tới tai người tuần tra cách đó hai con phố.
Tư thế tấn công của con chó Ác Ma khổng lồ hơi khựng lại. Sau một giây suy nghĩ thì nó lùi trở về lại trong phòng, bắt đầu xử lý hiện trường.
Mà bóng dáng đang chạy như điên của Klein cũng lập tức biến mất tăm trong tiếng la ầm ĩ “Giết người rồi” “Cứu mạng”.
Trong một tòa nhà nào đó bên cạnh, lò sưởi âm tường trong phòng đã sớm bị dập tắt, đống than củi còn sót chợt cháy bừng lên lại một ngọn lửa rất lớn.
Klein như thể đang biểu diễn ảo thuật vậy, lóe cái thân hình đã hiện ra trong đám lửa này. Hắn cầm gậy ba-toong nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Sau đó, hắn lợi dụng ‘Chìa khóa vạn năng’, gặp cửa mở cửa, gặp tường xuyên tường, nhanh chóng bỏ chạy theo một hướng khác.
“Phù, vào mấy lúc như vầy, không có năng lực phi phàm kêu cứu nào có ích hơn là năng lực mô phỏng âm thanh cả…” Klein vừa cảm thán vừa lấy ra một lọ sương Amanda tinh khiết, nhỏ vài giọt lên cơ thể.
Bởi vì chủng tộc ban đầu của Ác Ma nọ là loài chó, cho nên hắn phải đề phòng năng lực đặc thù hàng đầu của nó, ngửi mùi theo dấu!
Klein tiếp tục đi xuyên tường đến tận ngã tư mới dừng lại. Hắn quan sát xung quanh, thấy nơi này khá yên tĩnh, vẫn chưa bị ảnh hưởng nên vội vàng đi đến bên đường thuê một chiếc xe ngựa.
Đợi đến khi xe ngựa chạy được một đoạn rất xa trong màn đêm thì Klein mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, biết Ác Ma kia sẽ không đuổi theo.
‘Chìa khóa vạn năng’ đúng là quá kỳ lạ… Thế mà khiến mình lạc đường đến tận hiện trường giết người. Sau này mình sử dụng nó phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận… Ác Ma nọ thật sự là do động vật biến thành… Ma dược và phối phương của nó lấy đâu ra ta? Có khi nào nó còn có đồng bọn là con người? Mục tiêu của vụ án giết người liên hoàn đầu tiên được nó lựa chọn ra sao nhỉ?
Ừm, điều đáng mừng là sau khi xác định được điều này, nó muốn tiếp tục gây án sẽ khó khăn hơn rất nhiều, xác suất bị bắt cũng sẽ cao hơn…
Những suy nghĩ và nghi ngờ nảy lên trong lòng Klein. Chiếc xe ngựa vẫn lao nhanh trên con đường rộng lớn không bóng người, lao vun vút qua từng cột đèn khí gas hai bên đường.
Bỗng chốc Klein rùng mình, trong đầu hiển hiện ra hình ảnh:
Từng sợi dây leo cây đậu hà lan rũ xuống từ trên trời, đan thành một con đường rừng cây rậm rạp. Lái xe không hề phát hiện có gì bất thường, tiếp tục điều khiển xe ngựa chạy trên đống thực vật xanh biếc đó.
Không ổn!
Klein lao qua cửa sổ xe mà không chút do dự, muốn nhảy ra bên đường.
Rầm! Thùng xe chấn động, hắn cũng bị bắn ngược về lại.
Cùng lúc đó, những sợi dây leo cây đậu hà lan thật sự rũ xuống!
Klein nhíu mày, muốn khống chế ngọn lửa đốt thùng xe. Thế nhưng, cái búng tay của hắn lại không thể phát ra được âm thanh nào.
Lúc này, xung quanh đã trở nên tĩnh lặng khác thường, ngay cả tiếng móng ngựa đạp lên thực vật xanh biếc và tiếng bánh xe cán qua chướng ngại vật cũng biến mất toàn bộ.
Klein cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe ngựa đã dọc theo con đường do dây leo cây đậu hà lan đan thành chạy lên giữa không trung.
Đây, đây không phải là Backlund… Hắn nheo mắt.
Đúng vào lúc này đây, xe ngựa dừng lại. Bên ngoài cửa sổ là một chiếc ghế dựa nhìn như một cái võng do dây leo cậy đậu hà lan đan thành giữa không trung.
Một đôi chân mang bốt da đen từ trên đó rũ xuống, một giọng nói dịu dàng nhưng không hề có cảm xúc truyền vào tai Klein:
“Vừa nãy anh đã làm gì?”
Là người phụ nữ trong viện bảo tàng… Người mình nghi ngờ là kẻ mạnh danh sách cao… Cô ta hình như không nhận ra mình. Dù sao lúc trước mình đã dùng còi đồng Azcot ngụy trang… Cô ta chắc là nghe thấy tiếng kêu cứu mới chạy đến đây tra xét… Lúc này suy nghĩ của Klein trở nên cực kỳ linh hoạt.
Hắn cố ý nuốt ngụm nước bọt rồi nói:
“Tôi là một thám tử tư, tôi và nhiều người bạn đang cùng nhau điều tra vụ án giết người liên hoàn gần đây.”
“Tôi có vật phẩm gọi là ‘Chìa khóa vạn năng’, có thể mở cửa đi xuyên tường, nhưng người dùng nó sẽ hay bị lạc đường.”
“Chính là trong quá trình đó, tôi đã đến đúng ngay hiện trường vụ án. Bởi vì đánh không lại nên tôi chỉ có thể vừa chạy vừa kêu cứu.”
Mỗi một câu nói của tôi đều là thật… Klein yên lặng bổ sung
Sau khi hắn nói xong, bên ngoài vẫn không thấy ai đáp lại. Nhưng hắn lại cảm thấy có một ánh mắt xuyên qua thùng xe, xuyên qua trở ngại, trực tiếp dò xét những vật phẩm mình mang trên người.
May mà vì an toàn, mình đã để lại hết còi đồng Azcot và thẻ kẹp sách trên màn sương xám… Giờ phút này, Klein cảm thấy rất may mắn.
Thận trọng và cẩn thận đúng là chẳng hề uổng phí!
Sau một khoảng thời gian trầm mặc cực kỳ gian nan khó có thể diễn tả bằng lời được, giọng nói dịu dàng nhưng không hề có cảm xúc rốt cuộc đã vang lên:
“Chiếc chìa khóa này có một ít nguyền rủa, lúc không cần thiết thì đừng nên sử dụng.”
Cô ta vừa dứt lời, mọi thứ xung quanh bỗng thay đổi. Nào là dây leo cây đậu hà lan, nào là con đường rừng rậm rạp, nào là con đường dẫn lên không trung đều biến mất hết cả. Chiếc xe ngựa vẫn đang chạy trên đường lớn, vẫn băng qua những cột đèn khí gas sắt đen với tạo hình trang nhã ở hai bên đường.
Klein vẫn luôn căng thẳng, khi xe ngựa đến vùng phụ cận quận Đông, hắn trả 8 saule tiền xe. Bình thường thì xe ngựa thuê sẽ không đi vào bất cứ con đường nào ở quận Đông, bởi vì đi vào thì rất có thể sẽ bị cướp bóc.
Trong một căn phòng nhỏ ở phố Cây Cọ Đen, Klein thay đồ xong thì lập tức đi ngủ, không có dự định trở về phố Minsk lúc rạng sáng. Vụ giết người thứ 12 xuất hiện, tình hình Backlund chắc chắn sẽ căng thẳng hơn nhiều, bên ngoài thế nào cũng sẽ kiểm tra đủ các loại cho coi.
Klein cũng không lập tức lên màn sương xám để nghiên cứu bí mật của ‘Chiếc thẻ kẹp sách’ nọ. Hắn biểu hiện ra giống hệt như những gì hắn đã nói với người phụ nữa thần bí vừa nãy, chỉ là một kẻ danh sách thấp, một thám tử tư có xíu năng lực phi phàm.
“Tối nay thật đúng là bất ngờ nối tiếp bất ngờ, khá là kích thích đó. Mình chỉ trộm có một vật thôi mà… Ừm, vấn đề đều là đến từ chiếc ‘Chìa khóa vạn năng’ kỳ quái đó…” Klein tự giễu một câu, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn hít thở làn sương gay mũi hơn nữa còn khá kích thích cổ họng, chậm rãi về đến nhà. Hắn tiện tay lấy báo và thư bên trong hòm thư.
Mở cửa vào nhà xong, hắn thuận tay lật báo ra xem, thấy tiêu đề trên trang đầu không ngoài dự kiến:
“Vụ án thứ 12!”
“Ác Ma lại xuất hiện, cảnh sát tuyên bố đã xác định được hung thủ!”
… …
Còn chuyện đồ vật triển lãm trong viện bảo tàng Vương Quốc bị trộm thì chỉ được nhắc một câu ở góc không mấy nổi bật, thậm chí còn không nói vật phẩm bị trộm là gì.
Phong thư không có tem được gửi đến cùng với báo lại là hóa đơn tiền nước, yêu cầu Klein đích thân đi nộp. Hắn liếc sơ qua, tiện tay ném lên bàn trà rồi đi lên lầu hai, nấu nước tắm.
Đợi đến khi hơi nước ngập tràn phòng tắm, hắn mới tận dụng cơ hội đi ngược bốn bước, lên màn sương xám.
Bên trong cung điện cổ xưa nguy nga bất biến, Klein ngồi xuống, cầm chiếc thẻ kẹp sách có hình vẽ Russel với hình tượng hoàng đế lên.
“Có được mày thật không dễ mà!” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bìa cứng bên ngoài, im lặng than thở.