Ôn Nhiễm nghĩ lạ, “Hình nhưlà không bình thường,tháng này đếnnay còn chưa có tới…” Nói xong không khỏi che miệng lại, sau đó buông ra lúng talúng túng nói, “Không phải…không phảimỗi lần đều dùng biện pháp bảo vệ sao?”
Có mấy lần không có, giáo sưDiệp âmthầm nóitrong lòng.
“Chúng ta đi đến bệnh viện kiểm tra xem, mặc kệ kết quả kiểm tra nhưthế nàothì luôn tốtđối với thân thể của em.”
“Vâng.” Ôn Nhiễm nhu thuận lên tiếng, trở lại phòng ngủ lấy áo khoác cùng anh đi xuống lầu.
Bệnh viện.
Sau khi lấy nước tiểu để kiểm tra, Ôn Nhiễm cùng Diệp Dĩ Trinh ngồi song song ở trên hành lang chờ kết quả.
Ôn Nhiễm có chút khản trương,mườingón tay đềugiao vớinhau. DiệpDĩ Trinh quay đầuđi, nhìn cô cườicười, cầm lấy đôi bàn tay của cô.
Chẳng được bao lâu, chợt nghe y tá kêu tên Ôn Nhiễm.
Y tá cười đem kết quả đưacho hai ngườibọn họ, thuận tiện nói hai chữ, “Chúc mừng.”
Ôn Nhiễm mới đầu muốn tiếp nhận kết quả nhưnglà vùa nghe đượckết quả này thì đứng sững sờ ở nơiđó, mởto hai mắt,có chút không thểtin.
Vẫn là Diệp DĨ Trinh nhận lấy kết quả, cúi đầu nhìn kết quả, có nơinào không rõ thì còn hỏiy tá.
Đợi cho y tá đi xa, bạn học Ôn Nhiễm còn không có phản ứng lại được.
Diệp Dĩ Trinh nhìn biểu tình trố mắt lên của cô, không khỏi có một tia bất an, chẳng lẽ Ôn Nhiễm là không muốn đứa nhỏ sao?
Anh mím chặt môi, kêu cô một tiếng, “Ôn Nhiễm.”
Ôn Nhiễm hoàn hồn, “Vừa… vừa rồi y tá nói thế là có ý gì?”
Giáo sưDiệp nhịn không được mà ho nhẹ hai tiếng, “Ý tứ của y ta là em mang thai.”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
Ôn Nhiễm nhịn không được hít một hơi,xoa xoa mặtsau đó lụctúi tiềntrên ngườicủaanh.
“Làm sao vậy?” Anh rũ mắt nhìn cô, có chút không rõ ýtứ về việc làm của cô, trong lòng lo lắng ngày càng tăng lên vài phần.
Ôn Nhiễm một bên tìm thông tin trong diđộng vừa nói, “Em muốn gọi điện thoại cho mẹ. Còn có ông nội. Còn có Ôn Viễn, còn có chú út. Báo tin vuicho họbiết.”Nói xong thì chuyểnđược một cuộc điện thoại, bạn học Ôn Nhiễm hưngphấn nóichuyệnđiện thoại.
Diệp Dĩ Trinh đứng tại chỗ, không khỏi cười cười, mặt mày sủng nịch ôn hòa.