“Nhanh như vậy sao?”Nghiêm Chân có chút thất vọng.
Bà nội liếc mắt nhìn cô mộtcái rồi nói, “Nếu không phải Tiểu Cố tới tìm thì bà còn chưa tới xem cháu đâu,nha đầu không lương tâm.” Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Chân, bànội nói, “Bác cả cháu hôm nay đưa bà đi bệnh viện để kiểm tra thân thể, bàkhông nghĩ sẽ gọi điện thoại tìm cháu. Lúc đó Tiểu Cố điện thoại tới, nói hômnay là ngày cuối năm, sớm nên đáp lễ năm cũ với bà rồi. Sau đó Tiểu Cố liền nóimột câu, cháu đoán xem nó nói gì?”
Nói tới đây bà nội cố ý lấplửng để cô suy nghĩ.
Nghiêm Chân quả nhiên tòmò, bên một đưa cho bà nội cái gối một bên hỏi, “Anh ấy đã nói gì hả bà?”
Bà nội khoan thai nằm tốt,thoải mái mà thở dài một hơi, “Thằng bé nói nha, Nghiêm Chân cô ấy rất nhớ bà nội.Bà cũng đã nghĩ thế nên mới quyết định đi một chuyến, vì thế giữa trưa hôm nayTiểu Cố liền trực tiếp lái xe tới đón bà. Sao vậy, Tiểu Cố không nói cho cháusao?”
Nghiêm Chân lắc lắc đầu.
Bà nội cười nói, “Chắc làthằng bé muốn cho cháu một niềm vui bất ngờ rồi.”
Bà nội còn nói cái gì đónữa nhưng cô căn bản đã nghe không được nữa. Cuộn mình trong ổ chăn, trong đầuchỉ nghĩ tới một câu mà bà vừa nói… Nghiêm Chân cô ấy rất nhớ bà nội.
Thì ra anh đều biết cả.
Cho dù đến cuối năm nhưngnông thôn cũng bề bộn nhiều việc nên bà nội cô ngày kia cũng phải đi rồi. CốHoài Việt tự mình lái xe đưa bà trở về, trước khi đi vẫn cố ý không đánh thứccô, nhưng cô vẫn biết, buồn bã nằm ở trong ổ chăn không có đi ra. Nếu đây là ýcủa bà nội và anh ấy thì cô coi như là không biết đi.
Nhưng sau khi cửa phòngđóng lại, Nghiêm Chân rốt cuộc cũng không ngủ được. Cô rời giường nhìn ra ngoàicửa sổ, tức thì có chút kinh ngạc. Thì ra hôm qua tuyết rơi, trên đường đã có mộttầng tuyết đọng lại, có dấu vết của những chiếc bánh xe nghiền qua.
Trời còn chưa sáng hẳn,bà nội lại có thể đi sớm như vậy. Nghiêm Chân nhỏ giọng nói thầm một tiếng, thấytúi hành lý đặt ở bên giường thì mới nhớ tới, qua vài ngày nữa thì bọn họ cũngphải đi rồi.
Đi tới cái nơi mà cô chưabao giờ đi qua, giao thiệp với cái thế giới mà cô chưa từng bao giờ tiến vào.
Trước kia thường nghe từ“hôn nhân” từ trong miệng người khác, Nghiêm Chân bỗng cảm thấy bất quả chỉ làthêm một người sống mà thôi. Nhưng đến khi tự mình bước vào cuộc sống đó thì cômới hiểu được, đó không phải chỉ là việc ngày ngày sống cùng chồng đơn giản nhưvậy mà quan trọng hơn là hai người đồng tâm.
Anh đối với cô xem như làcó tâm đi? Nghiêm Chân tự hỏi, rồi sau đó lại tự trả lời… vậy là tốt rồi, vậylà tốt rồi.
Bắt đầu mùa đông cho tớinay cũng không thấy tuyết rơi lớn, hôm nay đến lượt họ rời đi, ông trời lại hànhhạ người ta mà cho tuyết rơi càng lúc càng nhiều.
Lần này khi trở về khôngphải Cố thủ trưởng lái xe, ô tô của nhà thông gia cũng có một người ở thành phốC, liền thuận đường làm người mở đường về cho họ. Lúc này cũng đi rồi nên CốHoài Việt đành phải tự mình ra trận. Lý Uyển lo lắng, nói muốn an bài một ngườiđưa bọn họ đi nhưng lại bị Cố Hoài Việt cự tuyệt với hai chữ: Phiền toái!
Lý Uyển không có biệnpháp, đành phải dặn dò bọn họ trên đường lái xe cẩn thận.
Nghiêm Chân đem Gia Minhđỡ lên xe, quay đầu hướng 4 người phía sau chào tạm biệt. Cố Hoài Việt đưa túihành lý tới cho cô, Nghiêm Chân bắt lấy rồi nhẹ nhàng nói cảm ơn với anh.
Cố Hoài Việt nở nụ cười,giúp đỡ cô đỡ lấy túi hành lý sau đó mở cửa lên xe.
Xuất phát.
…..
……………
Buổi sáng 9h xuất phát,sau hơn bốn giờ đi đường mới tới được thành phố B.
Nghiêm Chân ngồi ở phíasau, thật xa đã nhìn thấy được trạm thu phí ở phía trước ô tô đã xếp thành mộthàng dài. Suốt quảng đường đi Cố Gia Minh đều ngủ rốt cuộc lúc này cũng đã tỉnhlại, xoa xoa con mắt, nhìn về phía Cố Hoài Việt rồi hỏi, “Ba ơi, khi nào thì tớinơi vậy?”
Cố Hoài Việt cũng khôngcó ngoảnh đầu lại “Kẹt xe, chờ một lát nữa thôi.”
Bạn nhỏ nào đó buồn bực,từ trong túi sách nhỏ lấy ra đồ ăn vặt mang theo, bắt đầu ăn, “Mù mịt thế nàycũng tốt, đợi lát nữa có gió có thể trực tiếp nhảy dù về nhà rồi.”
Nghiêm Chân cười cười,thay cậu bé sửa lại quần áo. Thành phố B nằm ở phía bắc thành phố C, cửa sổ đượcmở xuống, liền có cảm giác lạnh đến thấu xương.
Khó khăn lắm xe mới dừngđược trước cửa trạm thu phí, ngay cả nội thành cũng chưa tiến vào được, trực tiếptheo một đường vòng đi vào một con đường nhỏ khác, một đường đi qua hết sức trốngtrải. Đây là vùng ngoại thành của thành phố B.
Thành phố B đã nhiều ngàytuyết rơi nhiều, so với thành phố C thì tuyết còn rơi nhiều hơn, ở trong nộithành của thành phố C khi tuyết rơi xuống thì cũng bị dòng xe cộ nghiền nát nênsớm đã giảm bớt đi lớp tuyết đọng lại, nhưng nơi này không phải như vậy. Trêncon đường đi về phía trước đều là một mảnh màu trắng phau phau, ngay cả vếtbánh xe trên đường cũng hết sức chỉnh tề, hơn nữa vết bánh xe này cũng không giốngvới xe bình thường, giống như là bánh xích nghiền qua vậy.
Nghiêm Chân đang nhìn kỹthì chợt nghe Cố Hoài Việt ở phía trước nói, “Đó là vết bánh xe của xe tăng lưulại, mấy ngày nay trong sư đoàn đang có cuộc huấn luyện.”
Thì ra là thế, xem ra sưđoàn đã ở cách đây không xa rồi.
Xe đi thêm mấy chục phútnữa, cũng đã có thể thấy lính gác ở cổng lớn của sư đoàn rồi. Đến gần trước cửa,Cố Hoài Việt giảm tốc độ xe cho chậm lại, đưa lính gác xem giấy phép sau đó mớichậm rãi đi vào. Mục đích của anh là đi tới khu vực giành cho người nhà nằmphía sau khu vực doanh trại của lính trinh sát, cách 300m ở phía sau… đây làkhu vực giành cho người nhà.
Nghiêm Chân nhìn đến nhữngngôi nhà này nhịn không được mà lắp bắp kinh hãi. Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ sưđoàn vô luận là lính trinh sát hay là lính pháo binh thì khu vực nhà ở đều đượcchỉnh đốn có thứ tự, nhưng vẫn có màu bụi. Chỉ có những ngôi nhà ở đây, trơ trọimột mình thì không nói, ở bên ngoài ngôi nhà còn sơn lên một tầng nước sơn màuhồng, càng hiện ra tính đặc thù của toàn bộ sư đoàn nơi đây, sự khác biệt ẩn giấusâu như thế này.
Trước tiên nhận được điệnthoại tới đón ba người bọn họ là một trung úy tuổi còn trẻ, là một cán sự trongdoanh trại của bọn họ, họ Lý. Trung úy trẻ nhìn Nghiêm Chân đang dùng hai mắtđăm đăm nhìn những ngôi nhà ở đây, không khỏi cười cười, “Cũng sắp đến năm mới,sợ chị dâu cảm thấy không quên nên đem trong ngoài ngôi nhà sơn lại một lần, đểcho chị cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn.”
Nghiêm Chân xấu hổ cườicười, cô thật đúng là ngượng ngùng nói chính mình khi vừa nhìn thấy những ngôinhà ở đây thì trong đầu đã tự dưng lên hiện từ : Cửa hàng vải.
Cố Hoài Việt cười cười,đem chìa khóa phòng đưa cho Nghiêm Chân, “Em mang theo Gia Minh về nhà trước,anh đi trung tâm phục vụ xem một chút.”
“Vâng.”
Nghiêm Chân đáp ứng mộttiếng rồi theo Tiểu Lý đi về nhà.
Mấy ngôi nhà ở đây khôngtính là mới nhưng hàng hiên lại rất sạch sẽ.
“Tiểu Lý, nơi này có rấtít người nhà đến ở sao? Sao lại còn nhiều phòng như vậy?” Nghiêm Chân trước kiaở đại viện còn nhớ rất rõ, lúc ấy chỗ bộ đội của ba cô đóng quân ở một trấn nhỏgồm có hai quân đòan của pháo binh, người khẳng định không có nhiều nhưng ngườinhà rất nhiều.
Tiểu Lý đem theo hành lýđi thẳng cũng không quay đầu mà nói, “Chị dâu, khi mới tới đây chị dâu cũng thấyrồi đó. ở nơi này của chúng em rất hoang vu, cho dù có vài người đến đây nhưngcũng chỉ ở lại được mười ngày hoặc nửa tháng, không thường xuyên ở lại, nếu thườngở lại ở chỗ này cũng chỉ có những người có nghề phụ.”
“Nghề phụ?”
Tiểu Lý cười cười, “chínhlà trong nơi đóng quân này có quán cơm và quán bán đồ ăn vặt, dựa vào tiêu phícủa các chiến sĩ mà kiếm thêm ít tiền thôi.”
Nghiêm Chân gật đầu hiểuđược.
“Chị dâu, bây giờ chị đếnthì còn ít người nhưng qua năm mới thì sẽ có nhiều người hơn rồi.”
Nói xong thì cũng đứng lại.
Nghiêm Chân cười cười,đem chìa khóa ra mở cửa. Tiểu Lý bước vào bật đèn lên, cũng coi như giúp cô mộtchuyện rồi làm quân lễ rời đi.
Nghiêm Chân rút cuộc cóthời gian đánh giá phòng ở nơi đây. Xét thấy do tình huống đặc thù ở nơi này, mấycăn phòng ở phía trước chỉ dùng làm nhà khách cho khách ở. Tuy nói so với nhàkhách nhìn tốt hơn một chút nhưng so với nhà ở thành phố C thì vẫn còn kém mộtbậc.
Nhưng cũng không sao, dùsao cũng ở không quá nửa tháng thì lại phải đi rồi. Cô cười cười, buông hành lýxuống. Phòng ở thực sạch sẽ, xem ra trước đây cũng có người chịu khó quét tướcqua rồi, không cần cô phải động thủ lần nữa.
Bạn học Cố Gia Minh hướngsofa ngồi lên, miệng còn ăn đồ ăn vặt nhưng vẻ mặt đã có chút phiền muộn. NghiêmChân mở máy sưởi, một bên lấy hành lý ra ngoài còn một bên hỏi cậu bé, “Làm saovậy, Cố tiểu tư lệnh?”
Tiểu tư lệnh thở dài, “Emđang nghĩ tới đám binh lính nhút nhát kia.”
Nghiêm Chân nở nụ cười,“Như thế nào, mới rời đi một ngày đã nhớ rồi sao?” Đây đúng là tình nghĩa chiếnsĩ thâm hậu nha.
Tiểu tư lệnh nhìn cô mộtcái rồi lại thở dài một hơi, “Cô giáo không hiểu, em là sợ em đi rồi thì tiểu tửLâm Tử kia sẽ đục khoét nền tảng của em a.”
Nghiêm Chân trong nháy mắtliền có biểu tình ngạc nhiên, đúng lúc này thì có người gõ cửa. Nghiêm Chân hướngGia Minh hếch cằm lên, bạn nhỏ nào đó không tình nguyện nhưng vẫn đứng dậy đi mởcửa, là Cố Hoài Việt Cố thủ trưởng, lúc này trong tay anh đang xách hai gói lớn.
Nghiêm Chân sửng sốt mộtchút, cuống quít tới cầm giúp anh.
“Không cần, anh xách đượcrồi.” Anh nở nụ cười, đem gói to bỏ vào phòng bếp.
Cô mở mấy cái túiplastic, mới phát hiện bên trong đều là vật dụng hằng ngày cùng nguyên liệu nấuăn, “Sao anh mua nhiều như vậy?”
Cố Hoài Việt vừa gỡ cúcáo vừa nói, “Căn tin ở nơi này sợ hai người ăn không quen nên tốt nhất vẫn là nấuăn ở nhà đi, anh cũng sẽ về nhà ăn cơm. Hơn nữa, sẽ nhanh qua năm mới…”
Là một gia đình thì sẽ cóbộ dáng của một gia đình, chẳng cần quan tâm nơi này là bộ đội dã chiến. Anh làlần đầu đến trung tâm phục vụ mua những thứ vật dụng dành cho gia đình này,trên đường đi cũng thu hút ánh mắt của rất nhiều người, quả thực có thể so vớixe tăng diễu hành rồi. Chỉ còn kém hô khẩu lệnh, “Tham mưu trưởng đúng là đã lừabà xã tới đây rồi.”
Nghĩ như vậy Cố Hoài Việtkhông khỏi có chút ngẩn ngơ, cười mắng mấy đám binh lính kia.
Nghiêm Chân đương nhiênkhông biết chuyện đó, ở trong phòng bếp đã có đầy đủ mọi thứ có thể chuẩn bị nấucơm. Cô đem gói nguyên liệu nấu ăn lấy ra rồi nói, “Cơm chiều làm ở trong nàyluôn sao?”
“Không cần.” Cố Hoài Việtlắc đầu, “Đêm nay đi ăn ở bên ngoài đi.”
“Chiếu cố nhóm chị dâulàm nghề phụ sao?”
“Em còn nhớ rõ Tịch tư lệnhchứ?”
“Em nhớ.” Nghiêm Chân gậtđầu, người đứng đầu quân khu B. Huống chi lần trước ở đợt diễn tập gặp qua, ấntượng có thể không khắc sâu sao?
Cố HoàiViệt đội mũ vào, lưu loát cài móc áo lại, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Tịch tư lệnhvừa hạ quân lệnh, đêm nay đến chỗ ông ấy ăn cơm… mang theo vợ và con tới.”