Xe dừng ở bên ngoài sân bay, Cố Hoài Việt làmxong hết thủ tục, trong tay cầm theo một cái gói to màu đen đi tới chỗ bọn họ.
Anh đem vé máy bay giao cho Nghiêm Chân, rồisau đó cúi xuống, biểu tình nghiêm túc nhìn Cố Gia Minh.
Đang uống đồ uống thì tiểu quỷ kia nhất thời lạnhrun một chút, nhích lại gần Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân có chút không rõ làm sao, nhưng từtrong ánh mắt của Cố Hoài Việt liền có thể thấy được, anh giờ phút này đang rấtnhu hòa, sẽ không làm gì với tên tiểu quỷ này đâu. Ý cười trong mắt anh thực rõràng.
“Bạn nhỏ Cố Gia Minh, lần sau cũng không đượcchạy tới đây trước mà không báo cáo như vậy.”
Tiểu tử kia đáp, “Nghĩ muốn cho ba niềmvui thôi mà.”
Thủ trưởng trầm mặc vài giây, hừ một tiếng,”Vui thì có nhưng kinh hãi còn nhiều hơn.”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh lại còn dẫu môi, trước mắtbỗng nhiên xuất hiện một sự ngạc nhiên ngoài ý muốn—— món đồ chơi là một khẩusúng mới tinh, cùng cái lúc trước kia giống nhau như đúc!
Nhất thời, hai con mắt liền cười đến híp cảlên.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, từ lúc tiểu tử kia ngồiở ghế sau ôm chặt cái khẩu súng bị hỏng kia thì anh cũng đã thấy, đó là quàsinh nhật anh mua cho nhóc này, bị bạn học làm hỏng rồi, còn cùng người ta đánhnhau một trận. Những chuyện này anh đều biết, anh cũng biết việc này đều làNghiêm Chân giúp thằng nhóc này che đậy mới được an ổn như vậy.
Anh nâng mắt, nhìn Nghiêm Chân liếc mắt mộtcái, cô cười trừ, hai bên má còn có hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt.
“Ba à, ba vì sao đưa quà cho con?” Bạnnhỏ Cố Gia Minh một bên lắp ráp súng một bên hỏi.
Cố Hoài Việt nhận lấy, thuần thục chỉnh lạicho con, thời điểm đưa cho con trai cònnói thêm, “Quà sinh nhật.”
“Hả?” Tiểu quỷ kia ngẩng đầu, nháy mắtnhớ tới chuyện gì đó liền vươn bàn tay nhỏ lên che miệng.
Nghiêm Chân nhìn cảnh tượng hai cha con giằngco, cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt Gia Minh rồi nói, “Bạn nhỏ Cố Gia Minhsinh nhật 11/04, thích món quà này chứ?”
Bạn nhỏ nào đó ‘a’ một tiếng, đỏ mặt.
“Sau khi trở về phải ngoan ngoãn nghe lời,nếu lại gặp rắc rối nữa thì ba cấm cửa con.”
“Biết.” Bạn nhỏ Cố Gia Minh lần nàyđáp thật sự ngoan, bộ dáng cười tủm tỉm thực vui vẻ.
Cố Hoài Việt không khỏi khẽ cười ra tiếng, khitầm mắt giao với tầm mắt của Nghiêm Chân, khóe mắt không có kịp che lấp đi ánhmắt nhu hòa mà nhìn thẳng vào cô.
Nghiêm Chân nhất thời sửng sốt.
…
… …
Thời điểm máy bay đến thành phố C đã là buổi tối.
Hai người xuống máy bay, liền thấy Phùng Trạmđang đứng chờ ở bên ngoài. Thành phố C mấy ngày nay bỗng nhiên hạ nhiệt độ, NghiêmChân rùng mình một chút.
“Cô giáo, cô có thấy lạnh không vậy?”
“Em thì sao?”
“Lạnh.” Chần chờ trong chốc lát nhữngvẫn nghe thấy được giọng nói yếu ớt.
“Uh, cô cũng thấy lạnh.”
Hai người như lá rụng trong làn gió thu, chậmrãi đi đến chỗ Phùng Trạm. Phùng Trạm nhìn thấy hai người bọn họ, rốt cục cũnglộ ra biểu tình giống như trút được gánh nặng, rồi sau đó không nhanh không chậmnói cho bọn họ một tin tức, “Lão gia nói cơm chiều đón chị đi tới Cốviên.”
Nghiêm Chân & Gia Minh: “…”
Tiền trảm hậu tấu xong rồi tiếp theo là cáigì? Muốn hỏi tội …
Cho dù Nghiêm Chân ở trên đường trở về nhà đã làmtốt công tác chuẩn bị, nhưng thời điểm bước vào cửa Cố viên vẫn là nhịn khôngđược lắp bắp kinh hãi.
Dù rất xa vẫn có thể nương theo hai ngọn đèn ởcửa mà thấy được bóng người đứng lặng ở nơi đó. Một là Lý Uyển, một người khác cũng chính là ——bà nội?
Cô cuống quít xuống xe, nắm tay Gia Minh, haingười đều là bộ dạng ngoan ngoãn nhận tội. Nhìn thấy một màn trước mắt này làmcho Lý Uyển cùng bà nội đã chuẩn bị một đống câu hỏi đều phải dở khóc dở cười.
Lý Uyển nhìn cả nửa ngày, chỉ hỏi, “Đi tớinơi của Hoài Việt sao?”
Nghiêm Chân gật gật đầu, bạn nhỏ Gia Minh vểnhmí mắt rồi nói, “Bà nội, bà đừng trách cô giáo của cháu, là tự cháu muốnđi.”
Lý Uyển cười vỗ vỗ sau đầu của cháu trai rồinói, “Bà còn không có hỏi tội đâu! Được rồi, hai người đi đường mệt mỏi,nhanh đi vào nhà đi.”
Nói xong cùng bà nội quay người vào nhà, haingười tạm thời tránh thoát một kiếp thở phào ra một hơi.
Thím Trương sớm đã chuẩn bị tốt đồ ăn, bạn nhỏCố Gia Minh trải qua một hành trình mệt mỏi, thức ăn khi ăn vào buổi trưa cũngđã tiêu hóa hết, trên bàn cơm ăn ngấu nghiến.
Nghiêm Chân giờ phút này liền đặc biệt hâm mộtiểu gia hỏa vô tâm vô phế này, không giống cô đang ngồi đối diện với Cố lãogia, thực không nuốt nổi.
Lúc ấy Phùng Trạm gọi điện thoại không thông,tìm không thấy người, trong lòng lo lắng cơ hồ như muốn nhúng tay vào tìm kiếm.Đứng ngồi không yên gần ba giờ đồng hồ, khó khăn đợi cho nhị lão ở trong nhà trởlại, lại do dự một giờ, mới mở miệng nói thẳng ra. Cố lão gia chạy nhanh đi gọimột cuộc điện thoại liên quân, từng cuộc từng cuộc điện thoại được gọi đi, tới khigọi tới chỗ của Cố Hoài Việt, mới biết được hai người kia đã đến nơi.
Cố lão gia phân phó trước hết không cần kinh độnghai người. Tóm lại, lúc đó xem như long trời lở đất .
Trên bàn cơm, luôn luôn theo quy củ khi ănkhông nói thế nhưng Cố lão gia lần này phá lệ nói mấy câu, bởi vì bà nội NghiêmChân ở đây, ông cũng sẽ không giáo huấn hai người.
Kỳ thật đây là chủ ý của Lý Uyển, bởi vì thờiđiểm biết được tin tức, hai người cũng đã an toàn tới quân doanh cho nên cũngkhông lo lắng quá nhưng thật ra cảm thấy, Nghiêm Chân đi đến đó thì mới có thểtăng tiến cảm tình, cho dù là với cháu trai hay là cùng con trai đi nữa.
Chuyện gọi bà nội đến đây thứ nhất là vì muốncùng nhau ăn bữa cơm rau dưa, thứ hai là vì nghênh đón hai người về nhà, thứ bathì sao? Nguyên cớ là vì ngăn chặn cái miệng của Cố lão gia, không cho giáo huấnngười, miễn cho đánh mất tình cảm tích lũy của hai người này.
Ăn cơm chiều xong rồi cùng nhau nói chuyện phiếm,bà nội trước mặt Lý Uyển nghiêm mặt mang tính tượng trưng nói với Nghiêm Chânvài câu, “Cháu cũng đã lớn rồi mà còn đi theo đứa nhỏ làm loạn nữa. Vạn nhấtbị lạc, làm sao bây giờ?”
Lý Uyển cười tủm tỉm đưa cho bà nội một lytrà, “Bà à, đừng mắng bọn trẻ, nói đi nói lại ngày trước Gia Minh chúng takhông ngoan, hiện tại thằng bé lại biết bao che khuyết điểm bảo vệ NghiêmChân.”
Bà nội cười cười rồi nói, “Không có xảyra việc gì thật sự là may mắn.”
Nghiêm Chân bị sai đi lên trên lầu chơi cùngGia Minh, đợi cho bạn nhỏ nào đó ngủ xong sau đó mới cùng bà nội rời khỏi Cốgia.
Ngồi ở trên xe việt dã, Nghiêm Chân mới thật sựcảm thấy có thể hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn bà nội nhắm mắt lại,cô cũng thả lỏng tâm tình, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Khi tới chỗ đèn đỏ, bà nội bỗng nhiên mở mắtra, nắm lấy bàn tay của cô, bên miệng có ý cười thản nhiên, “Thời điểm bàvừa mới bước chân vào nhà họ Cố, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Cố gọi điện thoại vềnhà, cháu đoán xem thằng bé nói cái gì?”
Sắc mặt của Nghiêm Chân hơi hơi đỏ lên rồi hỏi,”Nói cái gì hả bà?”
Bà nội nhẹ nhàng đánh cô một cái, “Tiểu Cốdặn mẹ nó, muốn bà ấy khuyên nhủ ông nội Gia Minh, để cho thằng bé không bị mắng.Nói sao đi nữa thì Gia Minh cũng là tiểu tâm can của ông nội, cháu nhìn xemchuyện mà cháu làm còn phải để Tiểu Cố ngàn dặm xa xôi bên ngoài thu thập cụcdiện rối rắm cho mình…”
Nghiêm Chân ngẩn người.
“Cho nên bà mới nói, bà không nhìn lầm TiểuCố.” Bà nội vừa lòng nói.
Nghiêm Chân trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nở nụcười ra tiếng.
“Nghĩ cái gì thế, nha đầu ngốc.” Bànội nhìn cô.
Nghiêm Chân lắc đầu, “Không nghĩ cái gìa.”
Chính là nghĩ đến bạn nhỏ Cố Gia Minh trướclúc nhắm mặt ngủ có nói một câu, giọng nói buồn phiền hờn dỗi, lại khiến cô nghexong dở khóc dở cười.
“Côgiáo Nghiêm, cô thông qua khảo nghiệm của tổ chức!”