Tiết Chính Minh từ sau bình phong bước ra. Nói ra thì, đây là lần đầu Lam Nguyệt nhìn thấy Tiết Chính Minh.
“Không thể sao ?”
Lam Nguyệt nhướng mi, cười như không cười nói. Ánh mắt lơ đãng đảo qua mọi ngóc ngách của căn phòng, đồng tử bắt đầu chuyển màu xanh.
“Vị đang ẩn thân kia, cũng không ra gặp một chút sao ?”
Hôm nay nàng điều tra được kẻ đứng sau Tiết gia đến nơi này gặp Tiết Chính Minh. Nên mới lựa chọn hôm nay tấn công.
Tiết Chính Minh căng thẳng, hắn không ngờ Lam Nguyệt lại phát hiện ra được sự tồn tại của vị kia ! Chẳng lẽ là đoán mò sao ?
“Ha, ngươi giả thần giả quỷ cái gì ! Nơi này chỉ có bổn thành chủ và ngươi.”
“Ồ, vậy sao ?”
Lam Nguyệt đưa tay, một loạt băng phách được ngưng tụ đánh về phía gốc cột. Tất cả băng phách đều vỡ vụn, đồng thời một tia sáng trắng lóe lên, một người mặc hắc bào xuất hiện.
Lại là hắc bào nhân ?
Lam Nguyệt nhíu mày, nhưng khí tức so với người nàng gặp ở Phượng gia không mạnh bằng.
“Khà khà, tiểu nha đầu đúng là không tầm thường, vậy mà lại phát hiện ẩn thân thuật của bổn sứ.”
Hắc bào nhân tà mị cười hai tiếng, đưa tay sờ sờ cằm, tựa hồ đối với Lam Nguyệt vô cùng hứng thú.
Lam Nguyệt quan sát hắn một chút, người này từ trên xuống dưới đều che kín mít, một chút tóc hay y phục cũng không lộ ra.
Có vẻ hắn không muốn để lộ gì đó.
Nhưng mà không sao, một Thiên Dương Cảnh hậu kỳ mà thôi, không làm khó được nàng.
“Ngươi chính là kẻ đứng sau giúp Tiết Chính Minh nuôi dưỡng ma vật ?”
Lam Nguyệt nâng mi, trên người tên này vậy mà có khí tức của Ma khí. Chắc chắn không phải loại tốt lành gì.
“Ngươi thế nhưng phát hiện ra ma vật !?”
Hắc bào nhân kinh ngạc, sau đó quay sang Tiết Chính Minh, mắng to:
“Phế vật ! Một chút nhiệm vụ cũng làm không xong !”
Tiết Chính Minh rùng mình, vội vàng quỳ xuống:
“Sứ giả thứ tội, là tiểu nhân sơ suất, thỉnh sứ giả cho ta một cơ hội lập công chuộc tội.”
Hắn quay sang Lam Nguyệt, linh lực trên người bùng nổ, lớn tiếng quát:
“Mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào ! Nếu đã biết đến Ma vật, vậy thì đừng hòng trốn thoát khỏi đây !”
“Thập Nhị Thần Chưởng, thức thứ chín, Quát Phong !”
Chưởng phong mang theo sát ý vô hình lao đến, gió lốc tựa như hàng ngàn lưỡi đao tấn công Lam Nguyệt.
Lam đồng chợt lóe, thân ảnh Lam Nguyệt tựa như quỷ mị, chưởng phong nhanh, nàng càng nhanh hơn.
Ầm ầm ầm !
Một chưởng đánh hụt, Tiết Chính Minh hết sức tức giận. Hắn lần nữa quát lên, chưởng phong lần nữa lại ra:
“Thức thứ mười, Nộ Thiên !”
Chiêu thức này uy lực khá lớn, gần như phá hủy toàn bộ đại sảnh.
“Nghịch Hành Phá Linh !”
Lam Nguyệt nhanh chóng vận dụng Cửu Thiên Quyết, giảm bớt linh lực của Tiết Chính Minh đánh ra, mục đích làm giảm uy lực của chiêu thức.
“Hừ ! Hóa Băng Thuật, Băng Phong !”
Chiêu thức của Tiết Chính Minh nháy mắt bị đóng bằng. Đồng tử nàng sáng lên, bàn tay nắm lại.
“Phá !”
Nháy mắt, linh kỹ Tiết Chính Minh phát ra bị vỡ thành vụn nát.
“Sau có thể !!?”
Tiết Chính Minh cả kinh, chuyện người Băng hệ có thể đóng băng linh kỹ, đây là lần đầu tiên hắn thấy !
Ánh mắt Lam Nguyệt chợt lóe lên, thân ảnh nàng nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh Tiết Chính Minh, biểu tình bị mặt nạ che đi, Tiết Chính Minh chỉ thấy một đôi đồng tử xanh thẫm, môi mỏng khẽ mở, lời nói tựa như tử thần sắp cướp đi sinh mệnh của nàng.
“Hóa Băng Thuật, Băng sát !”
Xoẹt ! Xọat Xoạt !
Vô số băng trụ toát ra từ cơ thể Tiết Chính Minh, đem hắn xuyên thủng treo lên.
“Ngươi !…. không…không… thể…nào…”
Lam Nguyệt nháy mắt lùi lại vị trí cũ, mỉm cười:
“Tiết Thành chủ được chính người nhà mua mạng, nói thật đúng là biết cách sống.”
Tiết Chính Minh ngẩn ra, lời này của ả chẳng lẽ là nói chuyện Cửu Môn nhúng tay vào chính là người trong phủ hắn làm ra !?
“Ý… ý ngươi … là gì !?”
“Vậy thì nên hỏi người bên ngoài rồi, phải không Thành chủ phu nhân ?”
“Cái…cái…gì !?”
Tiết Chính Minh mở to mắt, không thể tin được mà cố gắng quay đầu, hắn càng mở miệng, máu tươi càng chảy ra càng nhiều.
Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, một nữ tử bước vào. Tay nàng cầm một chiếc ô đỏ tươi, trên người lại khoác một bộ bạch y giản dị. Mái tóc được vấn lên tỉ mỉ, trên tóc còn cài một đóa Hải đường trắng tinh.
Người đến thần sắc ôn nhu, mặc dù đã bước sang tuổi trung niên, nhưng vẫn không khó nhìn ra mỹ mạo của bà.
“Phu… phu nhân ?”
“Tiết Chính Minh, ngày ông giết chết người ta yêu nhất, có từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa ?”
Thành chủ phu nhân mở miệng, giọng điệu ôn nhu dịu dàng hằng ngày đã không còn, thay vào đó là sự lạnh lùng cùng ánh mắt căm hận đến tận xương tủy.
Tiết Chính Minh khó tin vào mắt mình, hắn muốn nói chuyện, nhưng máu tươi cứ liên tục trào ra, khiến hắn không cách nào phát ra tiếng nữa.
Tại sao ? Tại sao chứ ? Ta yêu nàng đến như vậy, nàng lại vì một kẻ đã chết mà bán đứng ta sao !?