Khóe môi anh đào từ từ uốn cong, nàng chợt cất giọng nói: “Thay Bổn cung tuyên triệu Hàn Thục phi.”
Bên ngoài tẩm cung ngay lập tức có tiếng cung nữ trong trẻo đáp lại: “Vâng, thưa Nương nương!
Chỉ qua thời gian uống cạn một ly trà, một nữ tử vận cung trang màu xanh lam từng bước mềm mại tiến vào, dáng vẻ không cao ngạo nhưng cũng không câu nịnh khom người hành lễ, “Hoàng hậu nương nương cát tường.”
Lộ Ánh Tịch đứng lên, im lặng không nói, nhìn thẳng nàng.
Hàn Thanh Vận vẻ mặt trầm tĩnh, không trốn tránh ánh mắt quan sát đánh giá của nàng, khuôn mặt thanh tao thoát tục thậm chí còn mang khí chất cao ngạo.
Lộ Ánh Tịch nhìn kĩ nàng ta, trong lòng tán thưởng. Thật ra dung nhan Hàn Thục phi so với Hạ Quý phi càng thêm xuất chúng. Trên người nàng ta vận cung trang màu xanh lam, chỉ là tơ lụa bình thường, làn váy dài vừa vặn che kín mắt cá chân, dưới chân mang một đôi hài thêu cùng màu, trên mặt hài có thêu một đám mây trắng mềm mại nhẹ bay, không hề có trang sức hoa lệ rườm rà, nhưng lại mang rất có cốt cách, phong thái phi phàm.
“Hàn Thục phi, tin rằng ngươi cũng đã biết ở Bạch Lộ cung xảy ra chuyện gì.” Lộ Ánh Tịch nói thẳng vào vấn đề, cũng không định cùng nàng hàn huyên.
“Có nghe phong phanh.” Hàn Thục phi nhàn nhạt trả lời,thân mình mảnh mai đã phòng bị kĩ càng càng ưỡn thẳng.
“Vậy hẳn ngươi cũng biết, người đang bị hiềm nghi lớn nhất chính là ngươi.”Lộ Ánh Tịch lạnh nhạt nhắm thẳng vào trọng điểm.
“Hoàng hậu minh giám, Thanh Vận quyết không làm những việc đó.” Sắc mặt Hàn Thanh Vận đột nhiên trở nên lạnh lùng, có chút tức giận mơ hồ.
Lộ Ánh Tịch trong lòng thầm than, một người kiêu ngạo như vậy, ở trong thâm cung nhất định chịu nhiều thiệt thòi.
Thấy nàng không lên tiếng, Hàn Thanh Vận khẽ nhếch môi đỏ mọng, sắc mặt càng thêm kiêu ngạo cứng cỏi, không chịu khuất phục.
“Bản cung tin ngươi.” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng nói.
Hàn Thanh Vận chợt ngẩn ra, ngước nhìn nàng.
“Chuyện này, Bổn cung sẽ làm chủ thay ngươi.” Lộ Ánh Tịch khẽ mỉm cười, “Nhưng mà, tính khí quật cường của ngươi, có đôi lúc cần phải thu lại. Nếu không chọc giận Hoàng thượng, Bản cung cũng không giúp ngươi được.”
Hàn Thanh Vận vẫn ngẩn người, một lúc sâu sắc mặt mới dịu lại, quỳ gối hành lễ nói: “Thanh Vận tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
“Đừng nói những lời khách sáo với Bản cung. Ngươi lui xuống trước đi, không cần quá lo âu.” Lộ Ánh Tịch thu lại nụ cười, hai hàng lông mày nhíu lại hiện vẻ mệt mỏi.
“Không phiền Hoàng hậu nghỉ ngơi, Thanh Vận xin cáo lui.” Hàn Thanh Vận lần nữa cúi chào, toàn thân lui bước ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch lần nữa ngồi trước gương, xoa xoa chân mày, thở dài một cái.Từ nhỏ nàng đã nhìn thấu hậu cung đầy rẫy hiểm ác xấu xa, không muốn có cuộc sống ở nơi như thế. Nhưng đó cũng chỉ là nguyện ước, nàng đã định không trốn khỏi số mệnh.
Suy nghĩ miên man hồi lâu, mãi cho đến khi có giọng nói cố ý đè thấp vang lên sau lưng.
“Công chúa.” Là Tình Thấm.
“Nói.” Nàng không quay đầu, mất hứng thú nói.
“Công chúa, long thai của Hạ Quý phi, không thể giữ lại.” Tình Thấm cúi đầu nói.
“Ừm.” Nàng lạnh nhạt lên tiếng, đầu lông mày không nhịn được nhíu lại.
“Còn có một việc, nô tỳ nhận được tin tức, Không Huyền Tử thần y đã tiến cung, nhận lệnh giúp Hạ Quý phi an thai.”
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch đột nhiên cứng đờ, đứng phắt dậy! Ống tay áo lơ đãng quét qua trâm ngọc trên bàn trang điểm, rơi rớt trên mặt đất. Nhưng nàng lại không có chút cảm giác nào, sợ hãi thất thần.
“Y” đã tới?!
Trong lúc hoảng hốt, mắt ửng đỏ lúc nào nàng không biết, trong đáy lòng nỗi nhớ mong bị che giấu bấy lâu nay bỗng trỗi dậy, ký ức xa xưa trong thoáng chốc tràn về dạt dào.
Bởi vì quá mãnh liệt, nàng có cảm giác mình không thể đứng vững, không thể thở nổi, đau đớn khó chịu xâm chiếm.
-Hết chương 3