Hắn ta cúi đầu ho dẫn tới người hầu bên cạnh lo lắng thay.
Nhịn không được ho khụ khụ, Cảnh Tả tướng quân nhíu nhíu mày suy nghĩ, nhìn cả đám công tử quần lụa kia một lòng dốc hết tâm huyết muốn thắng cược Lư Oanh, rốt cuộc không nhẫn nại được dặn dò kẻ dưới nói: “Cho mời Lư Văn sang đây.”
“Vâng.” Một người hầu đi lên đáp.
Chỉ chốc lát, Lư Oanh từ chỗ được thắp sáng đã đi tới.
“Các người lui xuống hết đi.” Cảnh Tả tướng quân phất tay.
“Vâng.” Lập tức người hầu cận và chúng người hầu khác tản ra.
Cảnh Tả tướng quân lúc bấy giờ mới ngẩng đầu lên.
Hắn đánh giá dung nhan dưới ngọn đèn dầu ấy, tuấn mỹ rõ ràng, sáng ngời đoan chính, con ngươi đen láy trong suốt phân rõ trắng đen, hắn không nhịn được khụ khụ vài cái.
Liên tiếp ho khan, Lư Oanh cảm thấy làm lạ nhưng vẫn nhã nhặn lễ độ mà hỏi thăm hắn: “Ban đêm gió lớn, tướng quân thế mà không khỏe?”
Cảnh Tả tướng quân ho khan một hồi, sau đó trầm giọng cất tiếng: “Lư Oanh, bổn tướng chưa từng thấy qua một cô gái như cô.” Dừng một chút lại than thở: “Như con người cô, thắng không anh hùng chút nào!” Kỳ thật có thắng thua không quan trọng, điểm quan cần nói là, rõ ràng cô gái này thắng không vẻ vang, chiếm tiện nghi người ta, còn trưng bộ dạng thiệt thòi, thất vọng ra …
Lư Oanh ngẩn ra: Thì ra lúc mình biểu diễn “Trác Văn Quân”, một khúc thành danh, trở thành nhân vật nổi danh chốn phong nguyệt, tới chuyện này mà hắn cũng biết?
Mọi người thỉnh thoảng nhìn qua chỗ này, Lư Oanh hơi cau mày, có chút than thở nói: “Tướng quân không phải đã rời đi trước đó rồi sao? Thì ra ngày ấy tại hạ diễn tấu khúc Trác Văn Quân thì tướng quân đã ở đó.” Vận khí đen đủi bị hắn phát hiện ra trước rồi.
Nói tới đây nàng thở dài nói: “Định trấn trụ đám công tử quần lụa này một phen.”
Nói năng lý lẽ đầy hùng hồn, còn cảm thấy chút tiếc nuối bị Cảnh Tả tướng quân quét ngang hứng thú.
Cảnh Tả tướng quân mức “kháng độc” không cao, ngay khi nghe xong đã không khỏi đưa nắm tay lên môi ho khan một trận.
Lúc này, Lư Oanh mới vừa ý hảo tâm hỏi thăm người nạn nhân xấu số: “Tướng quân thế nào rồi?”
Cảnh Tả tướng quân liếc xéo một cái, đứng lên làm mặt lạnh hướng về Cảnh Thất lang mà ra vẻ thong dong nói: “Một bữa tiệc sinh thần nho nhỏ, cũng muốn khiến mọi người đều biết sao?”
Một câu nói đã làm Cảnh Thất lang cúi đầu ủ rũ, Cảnh Tả tướng quân cất bước rời đi, ước chừng hai bước chân thì hắn ra lệnh nói: “Lư Văn, cùng đi dạo với ta đi.”
Trực tiếp nghêng ngang kéo nàng ấy đi cùng.
Lư Oanh có thể làm gì? Tất nhiên mặt cười lễ phép đi theo hắn rồi.
Sau đó, ở trước mặt bao người, hai người sóng vai nhau rời khỏi khu vườn, làm vô số người mang oán niệm trong mắt.
*****
Lư Oanh đi ra khỏi khu vườn, liền ôm quyền hướng Cảnh Tả tướng quân thi lễ, “Tướng quân, A Văn xin cáo từ trước.”
Cảnh Tả tướng quân nhìn nàng, “Hà tất gấp gáp rời đi như thế?”
Dưới ánh đèn dầu, đôi mắt hắn đen bóng như sao trời.
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu nhẹ nhàng nói: “A Văn biết bản thân làm moin chuyện ầm ĩ, hôm nay không màn danh tiếng ắt khó mà rút lui.” Mặc kệ hắn nhìn mình ho khụ khụ, bỗng nói: “Tướng quân từng hỏi qua A Oanh có ý trung nhân chưa…”
Nàng nói rất khẽ.
Nhưng vừa nói ra, làm cho ý cười trong mắt Cảnh Tả tướng quân vụt mất, trở mặt lạnh buốt.
Đúng rồi nhỉ, hắn làm sao mà quên rằng, người con gái trước mắt đã sớm bị người kia coi trọng…
Mặt không đổi sắc nhìn Lư Oanh, Cảnh Tả tướng quân bình thản nói: “Nếu như thế, cô về trước đi.”
“Vâng.”
Lư Oanh cáo từ rồi đi.
Nhìn bóng lưng của nàng ấy rời đi, Cảnh Tả tướng quân đằng hắng giọng, cũng cất bước rời đi.
*****
Lư Oanh bước lên xe ngựa.
Lúc này thành Lạc Dương vừa vào đêm không lâu, đường xá treo rất nhiều đèn l*иg, khắp nơi bóng người lắc lư qua lại.
Ở trong xe ngựa, Lư Oanh từ trong suy nghĩ giật mình tỉnh dậy, không khỏi ngẩng đầu hỏi: “Sao lại ngừng rồi?”
Người lái xe và người hâu không trả lời, còn có giọng nói quen thuộc trầm tháp, “Động tác nhanh lên một chút!”
Ngữ khí ra lệnh lạnh lùng và nhạt nẽo ấy, hai bóng người bên ngoài nhanh như chớp kéo tới, động tác mau lẹ phi lên xe Lư Oanh.
Hành động nhanh chóng, một người cướp lấy cương ngựa, Lư Oanh còn chưa kịp phản ứng thì bị một vật mềm chặn kín mũi miệng nàng lại, cả hai mắt cũng bị bịt kín…
Một tiếng khẽ quát, Lư Oanh bị ném lên một chiếc xe ngựa khác. Ấy vậy mà Lư Oanh vẫn rất bình tĩnh.
Xe ngựa im hơi lặng tiếng chạy ra khỏi đường tắt, phi như bay từ thành Lạc Dương ra một hướng khác.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng xe ngựa dần dần ngừng hẳn. Cảm giác có người vác Lư Oanh khiêng ra ngoài, bản thân nàng cũng rất phối hợp, nằm yên như cá chết, thậm chí một người nào đó chuẩn bị vác nàng lên, cũng hết sức hợp tác cong hai đầu gối, dĩ nhiên để thuận tiện cho bọn họ …
Một cử chỉ này của Lư Oanh khiến xung quanh yên tĩnh càng yên tĩnh hơn…
Kế đó, miếng vải che ở miệng nàng được gỡ xuống.
Hai mắt vẫn như cũ bị bịt lại, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng trói chặt, nhưng mà được phép nói chuyện rồi không sao cả, nàng không giãy dụa xin tha hay gào thét lên, chỉ là ấm ức mềm mại nói: “Không phải chỉ hóng hớt chuyện của ngài rồi ngồi cạnh Cảnh Tả tướng quân một chút thôi. Ngài đã không nói không đành liền ra tay cho người bắt cóc hù dọa ta sợ.”
Nói đến đây, Lư Oanh than nhẹ một tiếng, thút thít nói: “A Cương, ta không quen người khác ẳm ta…”
*****
Ngày úp: 08/06/2023 lúc 03:00 PM
ái chà, bị chồng bắt cóc hù dọa thì có tâm trạng gì? A. cho vuốt má một cái; B. nũng nịu xin tha; C. mặt lạnh cho ăn bơ; D. quả thật thần thϊếp không có làm *kèm mặt meme hoàng hậu trong chân hoàn tuyện*