Trong bóng đêm có hai đạo bạch mang chói mắt đột nhiên lóe lên, hai người thanh niên phụ trách canh gác chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm liền ngã xuống.
Vô số u linh từ trong bụi cỏ nhảy ra, lặng yên nhào vào thôn trang.
Khi không trung hiện ra mặt trời, trên một ngọn núi nhỏ cách thôn Hợp Liên mười dặm về phía bắc, lão thợ săn Trương Lão Thực đuổi nhi tử Trương Cường xuống giường, bỏ mấy con chim trĩ đêm qua săn được vào lồng sắt, dặn dò một hồi rồi thúc giục nhi tử nhanh nhanh lên đường.
Trương Cường mang theo lồng sắt, cực kỳ hưng phấn chạy tới thôn Hợp Liên, con chó săn tiểu hắc cùng lớn lên từ nhỏ với hắn vẫy đuôi đi phía sau, thỉnh thoảng sủa lên mấy tiếng, giống như cao hứng thay hắn.
Hai mươi lăm tuổi rồi, sớm nên lập gia đình, chẳng qua nhà nghèo, muốn cưới vợ không dễ dàng a.
Tiểu Thúy của thôn Hợp Liên có bộ dáng như thủy linh linh khiến người ta nhìn thấy liền mến, đối với hắn có ý tứ, hôm nay hắn đi dò hỏi ý tứ của Tiểu Thúy, nếu trưởng bối cũng đồng ý, sẽ chọn ngày tốt chính thức đặt sính lễ.
Đoạn đường này, đi qua đồng ruộng uốn khúc, không nhìn thấy các thôn dân thường sáng sớm vất vả cần cù lao động, khiến trong lòng Trương Cường cảm thấy kỳ quái.
Gió núi thổi hiu hiu vào mặt, ngẫu nhiên thổi tới mùi là lạ, tâm tình Trương Cường lại đang rất tốt, không hề lưu ý đến.
Mãi đến lúc tiến tới cuối thôn, đồng ruộng vườn rau đều không nhìn thấy người nào, không lẽ mọi người đang bận rộn chuyện gì đấy chứ?
Vừa rồi thỉnh thoảng ngửi được mùi lạ theo gió bay tới, lúc này đây, Trương Cường nhíu mày.
Một mùi như có như không trôi nổi trong không khí.
Tuy rằng mùi này rất nhạt, nhưng dựa vào khứu giác mẫn tiệp săn thú nhiều năm với cha, có thể xác định là mùi máu tươi.
Có thể trôi nổi trong không khí lâu như vậy mà không bị gió núi thổi tan, vậy có đến bao nhiêu máu a?
Sơn thôn nghèo khó, trừ phi là ngày hội hoặc là có việc vui gì, giết gà giết dê náo nhiệt một hồi thì bình thường.
Chẳng qua hôm nay, bên trong thôn vắng vẻ lạ thường, từng nhà đều đóng chặt cửa, ngay cả hài đồng bình thường hi hi ha ha đùa giỡn dưới cây dong cũng không thấy đứa nào, so với trước đây tình cảnh không hề giống.
Trong thôn quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm người ta cảm thấy bất an và sợ hãi mãnh liệt.
Là một thợ săn, thường xuyên giao tiếp với mãnh thú, giác quan thứ sáu so với người bình thường đặc biệt nhạy bén.
Hắn cảm thấy cả thôn bất bình thường, không khỏi dừng bước lại, khẩn trương giương mắt nhìn xung quanh.
Cửa lớn từng nhà đều đóng chặt, cả thôn vắng ngắt không một bóng người, cũng không có tiếng kêu của gà chó, làm hắn cảm tưởng giống như đưa thân vào trong thôn u linh tử vong trong truyền thuyết.
Trương Cường chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, da đầu run lên, không khỏi lui ra phía sau từng bước.
Tiểu Hắc cũng khom thân thể, há to miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, phát ra tiếng rống ô ô.
“Chi nha” một tiếng, cửa gỗ của một nhà dân mở ra, một lão già mặt mũi hiền lành chống quải trượng đi tới, ha ha cười nói:
– Sớm như vậy đã tới rồi, chàng trai thật chịu khó a.
Lão giả rất hiền hòa nở nụ cười thân thiết, làm người ta rất dễ dàng bị cuốn hút, trong lòng cảm thấy ấm áp, không nghi ngờ gì.
Sắc mặt Trương Cường khẽ biến, vì Thúy nhi, hắn đã chạy khắp cả thôn Hợp Liên trong ba ngày, từng ngọn cây cọng cỏ trong ngoài thôn biết rõ tất tần tật, huống chi là người trong thôn.
Lão giả này không phải là người của thôn Hợp Liên.
Ánh mắt vô ý rơi đến chân của lão giả, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Phong Lưu
Tác giả: Lang Thúc