Trong phòng, Tần mẫu ngồi cạnh mép giường Tần Chung, những người còn lại thì đang đứng xung quanh đó.
Tần phụ gấp đến độ quay vòng vòng: “Đây là chuyện thế nào? Không phải trước đó vẫn còn tốt sao? Sao đột nhiên lại bị ngất chứ?”
Tần mẫu xoa xoa thái dương cho Tần Chung: “Ông đi qua đi lại mãi thì có ích gì? Hầu La đã lên huyện mời đại phu rồi! Chúng ta cứ đợi xem sao!” Tần mẫu thấy Tần Chung ngoại trừ còn chưa tỉnh thì khí sắc đã khá hơn trước đó rất nhiều, hô hấp cũng thông thuận, chắc hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lão đại phu bị Lý Hầu La kéo đến trước giường Tần Chung, tuy rằng ông thấy Lý Hầu La quá hung dữ, nhưng lương y như từ mẫu*, trông thấy Tần Chung bị bệnh nằm trên giường, ông vẫn tiến lên bắt mạch cho Tần Chung trước.
(*nguyên văn là y giả nhân tâm, nghĩa là người hành y thì phải có lòng từ bi, công đồng nghĩa thuần việt là lương y như từ mẫu.)
Lý Hầu La khẩn trương đứng qua bên cạnh, tuy rằng chuyện này là tự mình Tần Chung gây nên, nhưng nàng cũng có một chút trách nhiệm trong đó. Biết rõ thân thể Tần Chung được làm bằng thủy tinh, vậy mà nàng còn cố tình khiến hắn khó chịu.
Lão đại phu nhíu mày bắt mạch cho Tần Chung, lại xem thêm đầu lưỡi và tròng mắt của hắn, cuối cùng thì sờ sờ lên trán một cái rồi thở dài.
Một tiếng thở dài của ông khiến tim của tất cả mọi người trong Tần gia căng chặt, đặc biệt là Lý Hầu La, móng tay của nàng đang bấm mạnh vào da thịt mình: “Làm sao thế? Tình trạng của tướng công ta không ổn sao?”
“Sức khỏe của đứa nhỏ này vốn dĩ đã không tốt, thể hư, bây giờ lại bị lạnh, cộng thêm tâm trạng bất an, cho nên mới bị ngất xỉu. Vấn đề này cũng không lớn, ta viết một phương thuốc, các người đi bóc thuốc rồi sắc cho hắn uống là được!” Lão đại phu muốn vuốt râu, nhưng bỗng sực nhớ lúc ở trên xe ngựa, râu của ông đã suýt bị ông bị kéo đứt, nên vội thả tay xuống ngay.
Mọi người Tần gia nghe xong câu này mới thở phào nhẹ nhõm, Tần mẫu có hơi hối hận: “Aiz, sớm biết như vậy thì lúc sáng đã để lão nhị mời người đi thay Chung một chuyến rồi! Chung nhi cũng đỡ phải vất vả, không bị lạnh!”
Lý Hầu La trả tiền thù lao cho đại phu, rồi nhờ Tần Phấn theo xe ngựa đi cùng đại phu lên huyện bóc thuốc, an bày thỏa đáng hết rồi, nàng mới nói với Tần mẫu: “Mẹ, tướng công nơi này có con chăm sóc rồi, mẹ đi nghỉ ngơi trước đi!”
Tần mẫu vỗ vỗ lên vai Lý Hầu La: “Đứa trẻ này, con vất vả rồi!” Sức khỏe Tần Chung kém như vậy, người chịu khổ nhất vẫn là Lý Hầu La.
Lý Hầu La lắc lắc đầu. Đợi người trong phòng ra ngoài hết rồi, nàng mới bước tới sờ lên trán Tần Chung, cũng may, không quá nóng, không có dấu hiệu sốt cao!
Nhìn cái khăn vắt ngang trên trán Tần Chung, Lý Hầu La khẽ ghé mặt lại gần tai hắn, thì thầm: “Ai bảo huynh cứ nhất quyết đòi theo ta lên huyện làm gì! Sức khỏe của mình lại không biết tự mình yêu quý! Nếu như huynh có mệnh hệ nào, đừng hòng ta thủ tiết cho huynh!”
“Khụ khụ….” Mí mắt Tần Chung khẽ run rẩy, khẽ ho hai tiếng rồi chậm rãi mở to mắt, nhìn Lý Hầu La: “Thật sao?”
“Huynh tỉnh lại lúc nào?” Lý Hầu La ấn Tần Chung đang muốn ngồi dậy nằm lại xuống giường.
“Vừa rồi nàng nói, nếu như ta không còn nữa thì nàng sẽ không thủ tiết, như vậy có phải có nghĩa là, chỉ cần ta còn sống, thì nàng sẽ luôn ở bên cạnh ta, đúng không?” Hai mắt Tần Chung nhìn chằm chằm vào Lý Hầu La không chớp mắt.
Lý Hầu La a một tiếng: tiểu tử, ngươi bắt sai trọng điểm rồi!
“Có phải không?” Tần Chung hỏi lại một lần nữa.
Lý Hầu La thấy Tần Chung tuy đã kiệt sức nhưng vẫn cố biểu hiện bình tĩnh, hai tay lại siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh, nàng bất đắc dĩ thở dài: “Ta vốn đã chuẩn bị ở lại Tần gia cả đời. Trước kia, ta vẫn luôn cho rằng huynh là người ôn hòa, đơn thuần, một lòng muốn che chở cho huynh. Nhưng huynh nhìn huynh xem, huynh căn bản là không cần đến sự che chở của ta!”
Hai nắm tay Tần Chung càng siết chặt hơn, giọng nói khô khốc: “Cho nên, nàng không cần ta nữa sao?” Đôi mắt vốn mang một tia hy vọng bây giờ chỉ còn lại tuyệt vọng, khiến Lý Hầu La nhìn thấy mà giật mình: Chuyện gì thế này? Tâm lý tiểu tướng công nhà ta sao lại yếu đuối đến như vậy?
“Nghĩ đi đâu vậy?” Lý Hầu La gỡ bàn tay đang bấu chặt lấy chăn của Tần Chung ra, Tần Chung cảm nhận được động tác của nàng, nên để tùy ý nàng làm, trong mắt hắn cuối cùng cũng có được một chút ánh sáng.
“Huynh là người mà Lý Hầu La ta coi trọng, muốn ta dễ dàng buông tay? Nằm mơ đi! Thế nhưng….” Lý Hầu La tăng thêm sự uy hiếp trong giọng nói: “Ta có thể tha thứ cho những việc làm này của huynh là bởi vì do huynh để ý đến ta nên mới làm như thế, tuy nhiên, sau này tuyệt đối không được làm như vậy nữa! Có chuyện gì huynh đều có thể thương lượng cùng ta, không cho phép huynh âm thầm giở tiểu xảo sau lưng ta nữa!” Lén lút giở trò còn không bằng trực tiếp thổ lộ với nàng cho rồi! Nều sớm biết Tần Chung thích nàng, nàng hà tất còn nghĩ đến những chuyện thượng vàng hạ cám kia….
À phải, vẫn còn một chuyện: “Cuối cùng thì huynh có từng thích Lý Nguyệt Nga không?” Hài tử ở độ tuổi dậy thì thế này, tình cảm đến nhanh nhưng đi cũng nhanh. Nếu trước đó Tần Chung từng thích Lý Nguyệt Nga, rồi lại nhanh chóng thích nàng, đối với cái tâm lý thích sạch sẽ của nàng mà nói, tuy là nàng không trách Tần Chung, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
Từ lúc Tần Chung có được sự tha thứ của Lý Hầu La, thì giống như từ địa ngục bay thẳng lên thiên đàng. Nghe Lý Hầu La hỏi thế liền mỉm cười, chậm rãi nhưng đầy chân thành nắm lấy tay Lý Hầu La, nói: “Từ đầu đến cuối, trong lòng ta chỉ có một mình nàng!”
Tần Chung không thích Lý Nguyệt Nga! Trong lòng Lý Hầu La giống như là đang đốt pháo hoa tưng bừng. Nàng chính là một người hẹp hòi thế đấy! Nếu Tần Chung thật sự từng ái mộ Lý Nguyệt Nga, thì dù nàng và Tần Chung đã tỏ rõ tâm ý với nhau, nhưng trong lòng nàng vẫn sẽ có một cái gai luôn tồn tại.
Nhìn Lý Hầu La cười giống như trộm được mật, Tần Chung cảm thấy trái tim mình tan chảy: “Hầu La, nàng thật xinh đẹp!”
Lý Hầu La là một đại cô nương lớn đến vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nói đến chuyện yêu đương, vừa nghe câu này của Tần Chung thì liền đỏ mặt, sau đó liếc Tần Chung một cái: “Chàng càng đẹp hơn!” Luận tướng mạo, nguyên chủ thật sự không bằng Tần Chung, dù Tần Chung là một nam nhân.
Tần Chung chống người ngồi dậy, thân mình hơi nghiêng về phía trước.
Lý Hầu La khẩn trương không thôi: Cái này là đang muốn hôn sao? Cũng đúng, bọn họ đã bày tỏ tâm ý với nhau rồi, việc gì tới thì phải tới! Nhưng phải làm sao bây giờ? Nàng chưa từng trải qua chuyện thế này, lát nữa phải dùng tư thế gì đây? Là nên hé miệng ra hay là nên nhắm mắt lại? Răng có bị va vào nhau không? Có cần vươn đầu lưỡi ra hay không?
Tần Chung tiến tới ngày càng gần….
Tim Lý Hầu La đập nhanh như trống bỏi*, nàng nhắm mắt lại theo bản năng, môi còn hơi đưa về trước.
(*trống bỏi là loại trống nhỏ làm bằng giấy cho trẻ con chơi, có hai sợi dây ngắn bên hông trống, đầu dây buộc hai hạt châu nhỏ nặng, khi xoay nhanh hai hạt châu sẽ đập vào mặt trống phát ra âm thanh vui tai.)
Chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Tần Chung, tiếp theo đó, Tần Chung đưa tay lên vén mấy sợi tóc mai của nàng ra sau vành tai.
Lý Hầu La trợn trừng mắt, vừa thẹn thùng vừa quẫn bách, xấu hổ quá đi mất! Nàng có chút hậm hực muốn đứng dậy, lại bị Tần Chung giữ chặt ngồi yên tại chỗ: “Chàng làm…..” Còn không đợi nàng nói xong thì bờ môi đã truyền tới cảm giác mát lạnh, khiến nàng trợn to mắt một lần nữa.
Tần Chung hôn Lý Hầu La rất cẩn thận, vạn phần quý trọng, cánh môi từng chút từng chút một ma sát lên môi nàng, không nhiễm chút tình dục nào, chỉ hận không thể đem nàng khảm vào tận xương tủy của bản thân. Tần Chung nâng niu Lý Hầu La như là bảo bối trân quý nhất trên thế gian này: Đa tạ nàng! Sau khi biết được thủ đoạn đê tiện mà ta làm rồi nhưng vẫn không lựa chọn từ bỏ ta!
Lý Hầu La cảm thấy cả người mình mềm nhũn ra y như cục bột, đầu óc thì mất hết dưỡng khí, cũng không biết bao lâu sau đó thì Tần Chung mới rời môi đi.
Lý Hầu La hổn hển hút từng ngụm từng ngụm không khí lớn.
Tần Chung xoa xoa đầu Lý Hầu La: “Đồ ngốc!”
Lý Hầu La hừ một tiếng, nàng lớn hơn Tần Chung không biết bao nhiêu tuổi, vậy mà lại tự bêu xấu trước mặt tiểu tử này! Nhưng mà….: “Tại sao chàng lại thành thục chuyện này như vậy hả?” Lý Hầu La nheo mắt lại hỏi, sắc mặt hơi không được tốt.
Tần Chung cười khẽ: “Bởi vì người đó là nàng, nên không học cũng tự thông.”
Lý Hầu La: “………”
Khí thế của Lý Hầu La trong nháy mắt liền xìu xuống, lẩm bẩm lầm bầm: “Chỉ giỏi nói lời ngon tiếng ngọt!”
Tần Chung trước sau chỉ mỉm cười ngắm nhìn nàng, trong mắt hơi có một chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là cảm giác thỏa mãn và vui mừng. Bị đôi mắt như thế nhìn, Lý Hầu La cảm thấy tim mình như được rót đầy nước ấm.
Tuy nhiên, lời nên nói thì vẫn phải nói, tùy rằng điều nàng sắp nói thoạt nhìn chính là việc không nói lý lẽ trong thời đại này: “Tần Chung, hiện tại, hai ta cũng xem như là lưỡng tình tương duyệt, nhưng có vài lời ta nhất định phải nói rõ với chàng, đầu xuân sang năm chàng sẽ đến thư viện đọc sách, nếu như chàng thật sự kim bảng đề danh*, nam nhân một khi có được địa vị, thì muốn có tiền tài và mỹ nữ chỉ là chuyện dễ như trở lòng bàn tay mà thôi!”
(*kim bảng đề danh: ghi tên bảng vàng: chỉ việc thi đậu khoa cử của triều đình, thường là nằm trong ba hạng đầu như trạng nguyên, tham hoa, bảng nhãn được gọi là tam khôi. Cách nói khác nhưng cùng một nghĩa của câu kim bảng đề danh là: bảng hổ danh đề.)
Lý Hầu La dừng lại một chút, thấy Tần Chung đang nghiêm túc lắng nghe, mới tiếp tục nói: “Nam nhân các người đều thích mỹ thiếp vờn quanh, hồng tụ thêm hương là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, nhưng mà, ta không cho phép! Nếu chàng muốn ở bên cạnh ta, thì cả đời chỉ được phép có mình ta là nữ nhân duy nhất! Ta muốn thân thể chàng, trái tim của chàng phải thật sạch sẽ, và chỉ thuộc về một mình ta! Đương nhiên, bản thân ta cũng sẽ như vậy đối với chàng! Nếu chúng ta đã trở thành phu thê chân chính, ta không hy vọng mình trở thành người lệ thuộc vào chàng, cái ta muốn là quan hệ phu thê bình đẳng, có thể hoạn nạn có nhau. Nếu chàng cảm thấy bản thân không làm được, hoặc sau này chàng không muốn tuân thủ điều này nữa, thì cứ việc nói một tiếng, ta sẽ tự động biến mất khỏi cuộc đời chàng ngay.”
(*hồng tụ thêm hương là chuyện thiên kinh địa nghĩa: câu hồng tụ thêm hương này Sa không hiểu lắm, dựa theo mạch truyện thì đoán nghĩa đại khái chắc là miêu tả việc nam nhân có nhiều thê thiếp. Thiên kinh địa nghĩa: là chuyện hiển nhiên, hợp lý, bình thường.)
Lý Hầu La bình tĩnh, nghiêm túc nói một hơi thật dài, sau đó thì im lặng chờ Tần Chung trả lời.
Thế nhưng Tần Chung lại chỉ ừ một tiếng, rồi có chút thẹn thùng hỏi ngược lại: “Cho nên, ý của nàng là tâm của nàng cũng hướng về ta, đúng không?”
Lý Hầu La: “…….” Chàng có thể đừng có lần nào cũng bắt sai trọng điểm mãi như vậy được không?
“Tần Chung, ta không phải đang nói đùa với chàng đâu!” Giọng điệu Lý Hầu La có hơi cao lên một chút: “Tuy rằng có thể chàng cảm thấy ta như vậy là không nói lý lẽ, nhưng đây là yêu cầu cơ bản nhất của ta!”
“Vậy còn nàng?” Tần Chung bình tĩnh nhìn Lý Hầu La: “Vậy nàng có chấp nhận ta như thế này không? Có khả năng ta vẫn sẽ có địch ý với bất kỳ người nào tiếp cận nàng, thậm chí dù rằng đó không phải là người đi nữa cũng vậy! Có khi ta sẽ không khống chế được mà muốn cách ly nàng với tất cả mọi thứ xung quanh. Nội tâm ta thật sự không có lương thiện như là những biểu hiện bên ngoài của ta, về sau, có thể ta sẽ còn làm ra những chuyện mà nàng không thể lý giải được. Tương tự như chuyện Trương Tam Nương, đó chỉ mới là chuyện nhỏ mà thôi. Ta như vậy, nàng có thể tiếp nhận được không?”
Lý Hầu La im lặng, hô hấp của Tần Chung cũng đình chỉ.
Chợt, Lý Hầu La giơ tay tát một cái lên sau đầu Tần Chung, nhưng đạo lực lúc đánh xuống lại chẳng đủ để gãi ngứa: “Chàng được bao nhiêu tuổi hả? Bày đặt nói cái gì mà lương thiện với không lương thiện! Chỉ cần không phải là chuyện đại gian đại ác, vì đạt được mục đích, sử dụng một chút thủ đoạn thì có làm sao đâu! Tỷ như chuyện của Trương Tam Nương, chàng… Chàng không phải cũng vì muốn giữ ta lại hay sao? Chàng cũng đâu làm gì tổn thương đến người khác?” Ở mạt thế, có dạng yêu ma quỷ quái gì mà nàng chưa từng gặp qua? Tần Chung như vậy đã xem như là rất lương thiện rồi.
“Ừm! Như thế thì chúng ta một lời đã định, vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão!” Tần Chung vươn tay tới nắm lấy tay Lý Hầu La, mười ngón tay hai người đan xen vào nhau.
(*vĩnh kết đồng tâm: trọn đời gắn bó. Chú thích thêm: đồng tâm kết: đây là một kiểu nút thắt, thường được thắt bằng dây đỏ, sau đó có thể được gắn thêm đá quý hoặc ngọc để trang trí, mang ý nghĩa chúc phúc. Đồng tâm kết hoàn toàn khác biệt với vĩnh kết đồng tâm nhé, một là đồ vật, một là câu tục ngữ.
*bách niên giai lão: sống cùng nhau đến răng long đầu bạc.)
Lý Hầu La lắc lắc đầu: “Cái này thì chàng nói sai rồi! Tuy rằng bây giờ hai chúng ta đều thích đối phương, nhưng lỡ như sau này chàng chán ghét ta thì sao? Trong mắt mọi người, điều kiện này của ta thật sự quá hà khắc, chàng xác định chàng có thể chống đỡ được dụ hoặc mà tất cả nam nhân đều không thể chống đỡ được à? Cho nên, trước tiên chúng ta cứ như thế này đã, nếu như chàng hoặc ta cảm thấy không được, thì mối quan hệ này có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, bất luận là hòa ly hay là hưu bỏ, ta đều không sao cả.”
Tần Chung tăng thêm độ lực nắm tay Lý Hầu La, rũ mắt thấp xuống: “Được!” Ta sẽ không để cho nàng có cơ hội sinh ra ý niệm bỏ đi!
Lý Hầu La biết, điều kiện này của nàng mà bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn, tuyệt đối sẽ bị mắng là đố phụ (*phụ nữ đố kỵ, ghen tuông), người đàn bà đanh đá! Quả thật là khiêu chiến nên quy tắc nam quyền ở thời đại này.
Nhưng nàng không muốn bị thế đạo này quản thúc, chế trụ! Nàng hiểu rõ tính tình của mình, cũng biết bản thân không thể nào nhìn được cái cảnh Tần Chung trái ôm phải ấp. So với việc đến lúc đó mới đau khổ, thì không bằng cứ nói rõ ra ngay từ đầu trước.
Còn về câu trả lời của Tần Chung, tuy nàng rất vui, nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng hết. Dù là trong xã hội nam nữ bình đẳng của thời hiện đại, mà nam nhân vẫn còn sa ngã vào bóng hồng, huống chi là ở thời đại xã hội phong kiến, nam nhân tam thê tứ thiếp là lẽ thường này chứ.
Tạm thời cứ như vậy đi, nhặt lại được một mạng, tất nhiên là nàng muốn được sống tùy tâm. Bây giờ nàng thích Tần Chung, thì cứ ở lại bên cạnh hắn, nếu sau này Tần Chung bội ước, vậy nàng sẽ lập tức rời đi.
Không bao lâu sau, Tần Phấn đã mang thuốc về, Lý Hầu La đứng dậy đi sắc thuốc, nhưng lại bị Tần Chung kéo tay trở về: “Chúng ta nhất định sẽ luôn ở bên nhau!” Tần Chung dường như đã dùng hết tất cả sức lực để nói câu này, giọng nói tuy không lớn, nhưng lại chắc chắn vô cùng.
Lý Hầu La sửng sốt, sau đó thì gật đầu: “Chỉ mong là vậy!”