“Thì ra người chính là Thạch cô nương a, hôm qua ta thật là có mắt không tròng, vẫn luôn hâm mộ hoa dung nguyệt mạo của cô nương, vậy mà lại không nhận ra người, là lỗi của ta.”
Đám người.. Tình huống cẩu huyết gì đây?
Chu Hoài Sơn.. Khuê nữ của ta sao nhìn giống hệt một tên lãng tử dê xồm, tình trường dày dặn thế!
Chu Thanh lao thẳng tới chỗ Thạch Nguyệt Hinh, dọa cho nàng ta cuống quýt tránh sang một bên, kinh hoảng nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi đừng tới đây!”
Chu Thanh vẫn kéo lấy cổ tay Thạch Nguyệt Hinh nói: “Thạch cô nương quả nhiên là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nhìn bàn tay này của người đi.”
Thạch Nguyệt Hinh.. Mẹ nó, ai có thể lôi cái thứ biến thái này đi không!
Đúng vào lúc này, tiểu nhị cũng từ trên lầu đi xuống.
“Cô nương, đồ trang sức ngài muốn đây.”
Chu Thanh cười nhẹ nhàng nhìn Thạch Nguyệt Hinh, cũng không quay đầu lại nói: “Gói kỹ lại, đưa cho Thạch cô nương.”
Đám người.. Nghẹn họng, trợn mắt há mồm nhìn trân trối, hít vào mấy hơi khí lạnh mà không thể thở ra nổi.
Tình huống gì đây! Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là tình huống gì không! Thạch Nguyệt Hinh không phải đang điên cuồng theo đuổi Thẩm Lệ sao? Thạch Nguyệt Hinh không phải là cô nương ngang ngược càn rỡ sao? Chu Thanh không phải là vị hôn thê của Thẩm Lệ à? Sao tình cảnh này không giống cảnh hai nữ nhân xông vào xé rách mặt đại chiến trong tưởng tượng của họ vậy chứ!
Trầm Minh Châu nhíu chặt hàng mày, nhìn Thạch Nguyệt Hinh gọi: “Hinh nhi muội muội.”
Trầm Minh Châu gọi xong, tiểu nhị cũng đã vừa vặn đóng gói xong.
Chu Thanh không giữ lại chút gì, toàn bộ nhét vào trong lòng Thạch Nguyệt Hinh, nói: “Người nhận đi, xem như một phần tâm ý của ta.”
Nói xong, còn vỗ vỗ mu bàn tay của Thạch Nguyệt Hinh.
Thạch Nguyệt Hinh lập tức chán ghét gào lên: “Ngươi bỏ ta ra!”
Chu Thanh lập tức buông tay, cười đùa tí tửng đáp: “Tuân mệnh.”
Thạch Nguyệt Hinh.. Trợn mắt trừng Chu Thanh: “Không cho ngươi dùng bộ dạng này để nói chuyện với ta.”
“Vâng.”
“Không cho phép dùng loại ánh mắt này nhìn ta.”
“Được.”
“Không cho phép..”
“Đều tùy người!” Chu Thanh nở nụ cười cưng chiều: “Mau xem còn thích gì nữa không, ta mua cho người!”
“Không cần!”
Vội vã nhét hộp gấm trở lại tay Chu Thanh, Thạch Nguyệt Hinh quay đầu chạy trối chết. Ngôn Tình Cổ Đại
Chu Thanh ôm hộp gấm, một mặt lưu luyến, buồn vô cớ, than: “Đáng tiếc~”
Đám người..
Thạch Nguyệt Hinh vừa đi, Chu Thanh trả tiền, cũng không thèm liếc Trầm Minh Châu lấy một cái, mang theo đồ vật rời khỏi kim lầu.
Vừa lên ngựa xe, Chu Thanh lập tức cười hì hì nói với Chu Hoài Sơn: “Cha, hôm nay con biểu hiện như thế nào?”
Chu Hoài Sơn hài lòng giơ ngón tay cái lên, khén: “Nhất là chiêu cuối cùng, một bút thành thần! Đây chính là dáng vẻ mà một công tử là lượt nên có!”
Chu Bình nháy mắt ngồi ở một bên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Kiến thức mới lại được tiếp thu vào trong cái đầu nhỏ của thằng nhóc rồi.
Bị Chu Thanh làm nhục giữa chốn đông người, Trầm Minh Châu đen mặt mang theo đồ vật rời đi.
Vừa ra khỏi kim lầu, tỳ nữ đi bên cạnh liền dùng vẻ mặt đưa đám nói: “Tiểu thư, làm sao bây giờ! Chỗ bạc kia là tiền chi tiêu tháng sau trong phủ a.”
Trầm Minh Châu trong lòng khó chịu, tức giận quát: “Ngậm miệng!”
Tỳ nữ lập tức không dám nhiều lời, nhưng vẻ lo nghĩ sợ hãi trên mặt vẫn nồng đậm như cũ.
Trầm Minh Châu liếc hộp gấm trong lòng tỳ nữ nói: “Chờ trời tối, thừa dịp trong tiệm ít người, ngươi đem đồ tới trả lại là được.”
Tỳ nữ sững sờ, giương mắt nhìn Trầm Minh Châu, nói: “Tiểu thư, nếu như trả lại, bị vị Chu cô nương kia phát hiện, chỉ dựa vào thái độ của nàng ta với ngài hôm nay, còn không biết nàng ta sẽ bố trí thế nào nữa!”
Trầm Minh Châu hận đến cắn răng. Trong mắt Thế tử Ninh Vương Phủ chỉ có đại tỷ, đại tỷ cũng đã chết, vậy mà trong mắt Thế tử Ninh Vương Phủ vẫn không dung chứa nổi người khác. Nếu nói về dung mạo, kỳ thực dung mạo của nàng ta rất giống với đại tỷ, thậm chí, nàng ta còn thanh tú hơn đại tỷ kìa. Nàng ta ba phen bốn bận lấy lòng Thế tử Ninh Vương Phủ, nhưng thế tử căn bản không thèm để ý tới.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người giống đại tỷ, thế tử vậy mà liền không quan tâm gì cả cướp người vào phủ! Đây là chuyện gì!
Nàng ta một mảnh si tâm với Thế tử, trước đây đại tỷ còn sống, nàng ta không có cơ hội thì cũng thôi đi, bây giờ chẳng lẽ một nha đầu quê mùa ở đâu tùy tiện chui ra lại có thể có được Thế tử sao! Huống chi, người này lại là vị hôn thê của Thẩm Lệ, thế tử vậy mà còn làm ra chuyện cướp người cho được. Cục tức này, bảo nàng ta làm sao có thể nuốt trôi!