Đối với việc cháy thư viện, huyện nha nhận định là do Đậu Miểu ghi hận trong lòng nên ra tay phóng hỏa. Nhưng dù cho Đậu Miểu có ý định phóng hỏa, thì gian phòng kia vẫn luôn có người ở, ông ta cũng nên trở lại nhìn tình hình một chút chứ! Mà Vương Đức là phu tử của thư viện, thư viện bị cháy ông ta không trở về xem đã đành, nhưng lúc khai giảng cũng nên trở về mới phải a.
Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Từ Lượng, Chu Thanh đặt chén trà xuống bàn, nở nụ cười.
“Nếu phu tử biết người sống trong gian nhà kia là bằng hữu của Vương Đức, thì vì sao ngày đó lúc chúng ta đến, phu tử không ngăn cản cũng không nhắc nhở một câu? Nếu ta nhớ không lầm, thì hôm đó chúng ta đến đây, phu tử vừa hay ở trong tàng thư các, cũng nhìn thấy chúng ta.”
Dừng một chút, Chu Thanh lại nói: “Chúng ta tới thư viện, phu tử vừa vặn ở tàng thư các trong viện, không biết tin nên không đi nghênh đón, thì cũng là chuyện nhân chi thường tình, nhưng sau khi chúng ta đi, ngài đã nhìn thấy..”
Tiếng nói ôn hòa, nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng thâm sâu khó lường.
Từ Lượng lập tức lúng túng nghiêng đầu tránh đi ánh mắt nàng.
Chu Thanh cười lạnh một tiếng: “Ông là không muốn chúng ta vào thư viện ở!”
Từ Lượng xoa xoa tay, lúng túng kéo ra một nụ cười: “Không phải như vậy, chỉ là..”
Đang nói chuyện, bên ngoài lại truyền vào tiếng hô hào dồn dập.
“Không xong rồi, đánh nhau, không xong rồi, có đánh nhau.”
Theo tiếng kêu gào, một học sinh đang cắm đầu chạy vội vào phòng.
Hắn thở hồng hộc đỡ khung cửa, nói: “Phu tử, không xong rồi, đánh nhau, ngài mau đi xem một chút đi.”
Từ Lượng nghe thấy có đánh nhau, lập tức liếc nhìn Chu Thanh một cái.
“Ngươi chắc là mới tới nên không biết, bọn họ chẳng qua chỉ là đùa giỡn mà thôi, xem ngươi bị dọa đến mức nào rồi kìa.” Từ Lượng khoát tay ngăn học trò kia lại, trên mặt mang theo nụ cười, ngữ khí phong khinh vân đạm.
Học sinh gấp gáp đến nỗi đầu đầy mồ hôi: “Không phải, phu tử, thật sự đánh nhau.”
Từ Lượng lại nhìn Chu Thanh.
“Được rồi, ta đã biết, ngươi đi trước đi, lát nữa ta liền đi qua.”
Nói rồi, quay sang cười nói với Chu Thanh: “Mỗi lần khai giảng, những tên tiểu tử này vừa thấy mặt nên mới kích động, kỳ thực cũng không phải là thật sự đánh nhau, chính là do lâu ngày không gặp thành ra nhớ nhau, hắn năm nay mới tới nên không biết đấy, chuyện nhỏ thôi không cần làm ầm ĩ, một lát qua xem liền biết là có chuyện gì xảy ra.”
Tên học trò vốn đã quay lưng đi, lại nghe phu tử nói như thế, liền nói vọng vào.
“Phu tử, không phải đùa giỡn đâu, là đánh nhau thật đấy, còn chảy cả máu rồi.”
Chu Thanh nhíu mày nhìn Từ Lượng một cái, đứng dậy, nói: “Ta đi xem.”
Học sinh lập tức dẫn đường.
Từ Lượng bước lên phía trước ngăn nàng lại, nói: “Không phải là chuyện gì lớn, mắt thấy sắp phải diễn thuyết khai giảng rồi, Chu cô nương..”
Chu Thanh dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua người lão phu tử, cắt ngang lời ông ta, nói với cậu học trò: “Ngươi dẫn đường đi.”
Người nọ đầy vẻ lo lắng, bước thấp bước cao vội chạy lên trước dẫn đường. Từ Lượng đi theo sau lưng Chu Thanh, sắc mặt phiền muộn.
Phía đông trường học, vừa đi qua liền thấy một đám học sinh vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài.
Cậu học trò dẫn đường gân giọng hô một câu: “Phu tử tới!”
Nhưng đám học sinh vây xem căn bản là không thèm để ý. Tiếp tục hóng hớt.
Học sinh dẫn đường lại gấp gáp hô lên: “Phu tử tới, phu tử tới!”
Lời này, vẫn không hề có tác dụng.
Chu Thanh nhăn mày khó chịu.
Từ Lượng cười nói: “Lát nữa ngươi sẽ biết, bọn họ chỉ là đùa giỡn thôi.”.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
Chu Thanh không để ý tới ông ta, trực tiếp đi lên phía trước. Nàng đẩy đám người ra, chen vào phía trong cùng. Vừa vào, liền thấy Chu Bình mặt mày be bét máu, đang cưỡi trên người một cậu học sinh.
Chu Bình đè cậu học sinh kia trên mặt đất, đang từng quyền từng quyền đập lên người hắn. Nắm đấm của thằng nhóc tuy nhỏ, nhưng nhìn qua khí lực tựa hồ rất lớn. Học sinh kia bị đau, há mồm kêu thảm từng tiếng.
Bên cạnh bọn họ, có bốn năm học sinh, trên thân mỗi người đều dính vết máu, đang lăn lộn rên rỉ trên mặt đất. Học sinh vây xem ước chừng trăm người, nhưng cũng không một ai có ý định tiến lên giúp đỡ.
Từ Lượng liếc nhìn cảnh tượng này, lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
“Tên hỗn trướng ở đâu chui ra, đây là thư viện, là chỗ đi học, không phải nơi cho ngươi giương oai tác quái, các ngươi còn đứng ngơ ra đấy làm cái gì, còn không bắt cái thứ không biết vương pháp này lại cho ta.”
Chu Thanh nhíu mày nhìn ông ta, hỏi: “Không phải ông nói, chỉ là đùa giỡn thôi sao?”