Chu Hoài Sơn hiểu ý của Chu Thanh, khe khẽ lắc đầu. Ngay sau đó, trên mặt Chu Hoài Sơn chợt hiện ra vẻ cực kì chấn kinh.
“Không đúng, triều đại này, cũng không phải triều đại kia của ta, tại sao có thể có kĩ thuật vẽ giống nhau?”
Chu Thanh gật đầu: “Đúng vậy, cha.”
“Nhưng ta xác định, đây chính là bức họa kia mà.”
Nói rồi, Chu Hoài Sơn chỉ về phía góc phải của bức họa nói: “Con xem đoàn bút tích này đi, tranh này, vốn không hề có bút tích này đâu, là lúc hoàng thượng mời ta xem tranh, ta không cẩn thận nhỏ lên đấy.”
Chu Thanh.. Trong chớp nhoáng này, chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
Mức độ khiếp sợ kia, còn hơn gấp trăm lần so với lúc Chu Hoài Sơn biết được Thẩm Lệ là đầu lĩnh ảnh vệ a.
“Cha, người nói là, bức tranh người ở trong cung thưởng thức cùng Hoàng Thượng, bây giờ, bị treo ở nơi này?”
Dù cho việc này cực kỳ khó tưởng tượng, nhưng Chu Hoài Sơn vẫn gật đầu.
Gật đầu xong, hắn lại quay sang nhìn Chu Thanh, hỏi: “Tại sao có thể như vậy?”
Chu Thanh.. Ta nào biết được!
Nói thì nói như thế, nhưng trong đầu lại hiện ra một đáp án, Chu Thanh kích động bắt lấy cánh tay Chu Hoài Sơn.
“Cha, người nói xem, triều đại này, có thể chính là triều đại khi ấy người sống hay không, chỉ là lui về sau mấy đời, nghĩa là, người xuyên tới thời đại mà con cháu của người sống ấy.”
Khóe miệng, mí mắt của Chu Hoài Sơn đều đang run rẩy.
Trầm mặc rất lâu, toàn thân hắn chấn kinh ngưng kết thành một tiếng chửi: Mẹ kiếp!
Tiếng chửi này, âm vang hữu lực.
Chu Thanh..
Nói tới chỗ này, nàng đột nhiên phát hiện, nàng thậm chí cũng không biết đây là triều đại gì. Trước giờ nàng luôn một mực vì mưu sinh mà sống. Một dân đen nho nhỏ, có thể ăn no bụng đã là đủ rồi, núi cao Hoàng Đế ở xa, có quan hệ gì với nàng kia chứ. Hoàng đế là A hay là B, mắc mớ gì đến nàng đâu! Nhưng bây giờ..
Hai người đang nói chuyện, sau lưng chợt phát ra động tĩnh. Phịch một tiếng. Không coi là lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh này, lại dị thường đột ngột.
Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn vô cùng kinh hãi, đồng thời quay đầu nhìn lại. Lập tức nhìn thấy một nam tử mặc một bộ đồ đen xì, trên mặt bịt khăn kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt. Ánh mắt kia tản ra hung quang hung thần ác sát. Trong tay hắn còn xách theo đại đao, lưỡi đao sắc bén tỏa sáng lòe lòe. Rõ ràng người nọ là vừa mới leo tường hoặc từ nóc phòng nhảy xuống.
Nhìn thấy Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh, đáy mắt hung ác của hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng cảm xúc này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, ngay sau đó, hắn giơ đao trực tiếp nhào tới.
Đầu óc Chu Thanh lập tức trắng xóa. Mẹ nó!
Chu Hoài Sơn vô thức nghiêng người chắn trước mặt Chu Thanh, nói: “Khuê nữ, ta ngăn cản hắn một chút, con chạy mau!”
Đáy mắt người kia lạnh như băng, hắn chạy như bay, cơ hồ là trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn gân giọng ôm đầu gào lên: “Ôi cha mẹ ơi!”
“Dừng tay!”
Ngay lúc đại đao sắp bổ về phía Chu Hoài Sơn, Chu Thanh liền gào lên: “Ngươi dám động một chút, ta sẽ phá hủy nó!”
Chu Thanh đứng trên cái bàn Bát tiên kê ngay sát tường, một tay nắm chặt bức họa kia, một tay nắm một thanh chủy thủ, dùng ánh mắt hung ác nhất của mình trừng người kia. Nàng đánh cược một lần. Nếu quả thật bức tranh này giống như Chu Hoài Sơn nói, thì người này tới đây, hẳn chính là vì nó!
Quả nhiên, động tác của người kia lập tức ngừng lại. Hắn hơi híp mắt, đáy mắt bắn ra hàn quang lạnh thấu, trầm giọng nói: “Đưa nó cho ta.”
“Thả cha ta ra!”
Sinh tử khó liệu, không bằng đánh cược một lần. Từ trước tới nay, Chu Thanh là người không bao giờ dễ dàng từ bỏ. Nàng trừng mắt, dùng hết khí lực toàn thân để không khiến cho mình run rẩy.
Đang khi nói chuyện, nàng trở tay đem lấy bức tranh treo trên tường xuống, khẽ nhíu mày, nói: “Ta lặp lại lần nữa, thả cha ta ra, nếu không, đồng quy vu tận cũng tốt, dù sao ngươi cũng sẽ không để ta sống.”
“Ta chỉ cần bức tranh!” Người kia chỉ sợ Chu Thanh tổn hại bức tranh, nhấn mạnh nói.
“Thả cha ta ra.”
Nói rồi, Chu Thanh đâm cây chủy thủ vào bức tranh.
“Ngươi cũng biết, chỉ cần cây dao của ta cắt xuống, thì tất cả đều xong! Ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở về, sẽ gặp phải cái gì đây?”