“Tiểu thư, người…”
“Dù sao cũng từng ước định hôn ước, hắn rơi vào kết cục này, lòng ta cũngkhông dễ chịu.” Thản nhiên nói xong, Triều Cẩm liền khoát tay chặn lại:“Ngươi đi xuống đi, ta có mấy câu muốn một mình nói với hắn.”
“Vâng, tiểu thư.” Lăng Viễn Trung chậm rãi rời khỏi cửa phòng.
Lăng Trọng ở trên giường lạnh lùng nhìn Triều Cẩm: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, đừng giả bộ cái gì mèo khóc chuột.”
“Đến bây giờ ngươi còn không biết quý trọng mạng mình sao?” Triều Cẩm lắcđầu: “Ta đã nghĩ nếu cứu ngươi thì ít nhất ngươi sẽ có chút lòng trungthành với ta, đáng tiếc, ngươi đã không có thuốc nào cứu được rồi.”
“Ta đã thành phế nhân, còn có cái gì có thể cứu?” Lăng Trọng hung hăng cắnchặt răng: “Chính bởi vì giúp ngươi giết cái gì mà An Khánh Ân nên tamới rơi vào tình thế khốn khổ thế này!”
Triều Cẩm hờ hững cười: “Ngươi với ta đều tự biết rõ ràng trong lòng, ngươigiết An Khánh Ân, tuyệt đối không phải chỉ bởi vì mệnh lệnh của ta,chuyện của ngươi và tiểu muội, ta đã biết rồi.” Múc thuốc trong chéntrên tay nhẹ nhàng quấy: “Nếu không ai mật báo với Lí Vũ, ngươi nói hắncó thể biết hay không, cũng sẽ không ngờ tới là chúng ta hạ thủ?”
Thân mình Lăng Trọng chấn động: “Ngươi có ý tứ gì?”
“Ý tứ gì ngươi biết, ta cũng biết, nhưng thế nào ta cũng không nghĩ ra, vì sao ngươi còn muốn bán mạng vì ả?” Triều Cẩm múc một thìa thuốc, muốnđút cho Lăng Trọng: “Ngươi muốn thiêu cháy Lí Nhược, ta hiểu được, nhưng mà nếu ngươi tính khiến cả Tử Thanh cũng chết cháy, như thế tất sẽ dấylên vô số màn tinh phong huyết vũ trong thành Phạm Dương, ta vất vả cứucái mạng nhỏ của ngươi, ngươi thực sự không biết quý trọng dù chỉ mộtphần?”
Lăng Trọng kinh hãi trừng hai mắt, không thể tin được nhìn nàng: “Ngươi…ngươi thật sự là nữ nhân đáng sợ!”
“Hiện tại ngươi có thể uống thuốc, cũng có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là vì cái gì?”
Lăng Trọng há mồm, uống hết chén thuốc xong, lại chỉ trầm mặc, trong mắt cũng một mảnh ảm đạm.
“Xem ra ngươi không tính nói cho ta biết, cũng tốt, ngày khác nếu ngươi lạigặp nguy hiểm, ngươi cứ thử xem tiểu muội có thể đi cứu ngươi haykhông?” Buông chén thuốc, Triều Cẩm đứng lên, nghiêm mặt nói: “Đừng nghĩ lại xuống tay với Tử Thanh nữa, ngày nào còn có ta ở Phạm Dương, cácngươi sẽ không thành công đâu.”
“Tiểu tử kia rốt cuộc có gì tốt?” Lăng Trọng nghi hoặc, nhắc tới tiểu tử này, trong lòng Lăng Trọng chỉ có tức giận.
“Tiểu muội có chỗ nào tốt đẹp?” Triều Cẩm lại nhìn hắn: “Ngươi không phải làmột kẻ thâm tình, tại sao đột nhiên lại đổi tính thành có tình như vậy?”
“Ta…” Hai mắt Lăng Trọng đỏ bừng: “Ta đã là phế nhân, tất cả tương lai của ta đã thành tro tàn, giờ chỉ còn có thể kỳ vọng vào cốt nhục trong bụngcủa nàng ta, ta chỉ là muốn cho hài nhi của mình một tương lai tươisáng…Tối nay, ta không phải là muốn thiêu cháy ai, mà là muốn diễn mộtvở kịch, để cho tiểu muội đi cứu tiểu tử kia – chỉ có để nàng lại gả vào An gia thì hài nhi của ta mới có thể có danh phận, ngày khác nói khôngchừng còn có thể trở thành thế tử…”
Triều Cẩm lạnh lùng cười: “Bằng vào nàng cũng xứng gả cho Tử Thanh?” Có chútmay mắn hôm nay đến đúng thời điểm, trong lòng bỗng nhiên chợt lạnh,thật sự phải bắt đầu chính diện giao phong sao?: “Nàng có hài tử khinào? Cả ngày cùng tên linh nhân Trịnh Nguyên Hoán kia ở bên nhau, cho dù thực sự có thai thì hài tử trong bụng kia đến tột cùng là của ngươi hay là của linh nhân đó, ngươi biết được mấy phần?”
“Ta…” Lăng Trọng thất bại cúi đầu: “Đây là tín niệm sinh tồn duy nhất của ta…Cho dù là giả ta cũng chỉ có thể tin tưởng.”
“Lăng Trọng, ngươi làm cho ta thực thất vọng.” Triều Cẩm đảo mắt nhìn hắn:“Lăng Trọng trong quá khứ kiêu ngạo ương ngạnh, sao lại dễ dàng nằmtrong tay của môt nữ nhân như thế? Ả bán đứng ngươi, lừa ngươi, thếnhưng ngươi lại vẫn khăng khăng một mực như vậy, ta đột nhiên cảm thấymình cứu lầm người rồi!”
Lăng Trọng phẫn hận nắm chặt nắm đấm: “Ngươi đừng nói nữa!”
“Nam tử hán đại trượng phu không có nhi tử nối dõi thì thế nào? Chỉ cần cómột người chân chính yêu ngươi làm bạn sống nốt quãng đời còn lại, thếcũng đủ rồi.” Bỗng nhiên tới tới câu nói kia của Tử Thanh đêm đó trênsông Hoàng Hà, không cần Nhã Hề có thể có thai hay không – Tử Thanh,ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Trong lòng Triều Cẩm đau xót: “Nếu vì mộtnữ nhân không nên yêu mà phá hủy cả đời này thì ngươi mới thực sự đángthương, ngươi đừng quên ngươi còn có phụ thân.”
Nhìn vẻ mặt bi thương của Lăng Trọng, Triều Cẩm xoay người sang chỗ khác:“Tối nay ta đã nói nhiều rồi, nếu ngươi vẫn còn khăng khăng một mực, cóthể thôi! Nhưng mà, ta dám nói với ngươi, ngươi tuyệt đối không sốngđược quá ba ngày!”
“Hiện tại ta sống có khác gì chết đâu?” Lăng Trọng lạnh lùng hỏi vặn lại.
“Vậy ngươi cứ tự cầu phúc đi!” Triều Cẩm giận giữ bước ra khỏi phòng.
Cả người Lăng Trọng run run, ta không có lựa chọn, không có đường lui, cho tới bây giờ lại càng chưa từng tin tưởng cái gì gọi là “chấp tử chithủ, dữ tử giai lão”, ta chỉ muốn đòi lại tất cả mọi thứ của ta từ cácngươi! Nụ cười quỷ dị hiện lên trên mặt: “Sử Triều Cẩm, Sử tiểu muội, ta xem hai nữ nhân các ngươi còn có thể đấu thành bộ dáng gì nữa!”
“Trọng nhi…” Lăng Viễn Trung lo lắng đứng cạnh cửa, đột nhiên cảm thấy LăngTrọng thực xa lạ, đây vẫn là tiểu tướng quân Lăng Trọng không biết kiềmchế gì trong cảm nhận của mình đấy sao?
Nhìn Sử phủ hoa lệ trong thành Phạm Dương này, tuy rằng tráng lệ, nhưng màgiữa những cốt nhục lại tương tàn lẫn nhau, các phu nhân cũng đều tựtranh đấu, tuy rằng nhìn như hoa lệ, lại lạnh như băng làm cho người tacảm thấy rét lạnh vô cùng.
Lăng Viễn Trung không khỏi rùng mình một cái, có lẽ thời điểm nào đó phảitìm một cơ hội mang Trọng nhi đi, an tĩnh sống qua ngày.
Bông tuyết vô thanh phiêu lạc, Sử phủ tiếp đó liền chìm trong yên tĩnh.
***
“Nhã nhi, ta còn có thể cùng nàng đi thật xa không?”
“Đứa ngốc, trong lòng chàng rốt cuộc ẩn dấu điều gì?”
“Tử Thanh, ta phải làm thế nào mới có thể đi vào trái tim ngươi?”
Trằn trọc khó yên giấc, lòng nghĩ về người kia, một đêm này, tựa hồ đặc biệt dài.