“Sao anh ấy không trở về làm cơm chiên cho tụi mình vậy?”
“Bởi vì chúng mình ăn nhiều quá hả?”
“Đệ đói quá.”
“Ta cũng đói quá.”
“Sao hôm nay sư tỷ không ra ngoài luyện công vậy?”
“Sư tỷ cũng không ra ăn sáng.”
Ngũ, Lục sư đệ nhìn nhau một cái, sau đó chạy đến phòng của Doãn Tiểu Đao.
Cửa phòng hé mở một nửa.
Lục sư đệ đẩy ra.
Doãn Tiểu Đao không có trong đó.
“Sư tỷ?” Lục sư đệ nhảy vào trong. “Không có người.”
Ngũ sư đệ trừng mắt, lập tức xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu, “Đại sư huynh, không hay rồi, sư tỷ bị yêu quái bắt đi rồi! Nhị sư huynh, không hay rồi, sư tỷ bị yêu quái bắt đi rồi!”
Lục sư đệ theo ở phía sau, la lên, “Tam sư huynh, sư tỷ biến thành bươm bướm bay mất rồi!”
Hoành Quán, “…”
Doãn gia gia trung khí vô cùng rống lên, “Là ta để con bé ra ngoài đó!”
—-
Rạng sáng, Doãn Tiểu Đao đã khởi hành.
Từ sau khi nhìn thấy hình chụp của gã trai kính đen, cả một đêm cô không ngủ được.
Cô nhớ hắn từng nói, hắn sẽ bảo vệ Hoành Quán.
Hắn không nuốt lời.
Vậy tại sao hắn lại không trở về?
Doãn Tiểu Đao đơn giản thu dọn hai bộ quần áo để thay đổi, đang tính đi tạm biệt với người nhà thì hấy Doãn gia gia đứng bên ngoài viện. Ông chắp tay sau lưng, ngửa đầu lên, nhìn núi xanh nơi xa.
“Chào ông nội.”
Doãn gia gia quay đầu lại nhìn cô cháu gái.
Lưng cô mang Đào Đao và túi hành lý, đã nói rõ tất thảy.
Doãn gia gia nói, “Xã hội hiện đại, cầm kiếm đi khắp thiên hạ đều là nói suông cả.” Dù sao thì, Đào Đao, Câu Hiển Kiếm cũng không thể qua được kiểm tra an ninh.
Doãn Tiểu Đao gật đầu, “Tứ Lang từng dạy con làm thế nào để bắt xe.” Bến xe chính quy thì không thể đi được, chỉ có thể ngồi xe buýt không có có bến cố định. Nếu như nhất định phải đến bến xe, vậy thì chỉ có thể ký gửi. Lần trước lúc cô và Lam Diệm ngồi xe lửa về Hoành Quán, hắn đã làm mẫu qua cho cô thấy.
Doãn gia gia mỉm cười, nhìn đứa cháu gái cố chấp đến mức mười con trâu cũng không kéo lại được, “Tiểu Đao, đây là lần xuất môn cuối cùng của Đào Đao và Câu Hiển Kiếm.”
“Dạ vâng.” Doãn Tiểu Đao đã nghe hiểu. Một đao một kiếm này, sau phải phải niêm phong lại.
Doãn phụ, Doãn mẫu bước vào viện, “Tiểu Đao, đi sớm về sớm.”
“Dạ vâng.” Doãn Tiểu Đao gật đầu, sau đó vượt qua Doãn gia gia, đi về phía cổng lớn.
Doãn gia gia nhìn bóng lưng của cô, cúi đầu nhìn bói trận dưới đất.
Đó là điềm đại hung.
Doãn gia gia lắc đầu, “Phong kiến mê tín không thể tin được.”
Doãn mẫu lo lắng, “Phụ thân, tại sao không ngăn Tiểu Đao lại?”
“Không phá thì không xây được.” Doãn gia gia đá một cục đá nhỏ, làm loạn bói trận, “Con bé đi, hung. Không đi, cũng hung.”
Doãn mẫu hỏi, “Làm cách nào để phá?”
Doãn gia gia nghiêm mặt lại, “Ba phần mạng, bảy phần mệnh.”
—-
Doãn Tiểu Đao đến cửa hàng thuốc lá.
Đây là địa điểm tuyệt vời để chờ Thẩm Tiệp.
Một tiếng đồng hồ sau, Thẩm Tiệp xuất hiện. Anh có hơi vội vàng, “Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi.”
“Tôi thấy Tứ Lang rồi.” Doãn Tiểu Đao không phí lời, vào thẳng chủ đề chính.
Thẩm Tiệp sững người trong chốc lát. “Ở đâu?”
“Trong điện thoại của người khác.” Cô nói rất nghiêm túc.
“…”
“Tứ Lang có liên lạc với anh không?” Nói xong, Doãn Tiểu Đao tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Thẩm Tiệp.
Thẩm Tiệp không biết nói thế nào, anh có nghĩa vụ bảo mật tất cả manh mối.
Một tháng rưỡi trước, Thẩm Tiệp nhận được một bức mail. Bên trong có tình hình gần đây của Lam Úc.
Sau khi theo dõi chừng 20 ngày, phía cảnh sát đã khóa được địa điểm ẩn thân của Lam Úc. Hơn nữa, nơi đó không chỉ có Lam Úc, mà còn có một tên trùm buôn ma túy: Hạt gia.
Sau đó, lần lượt có tin tức khác gửi đến hộp thư của Thẩm Tiệp.
Thẩm Tiệp gần như xác định, người gửi mail là Lam Diệm.
Nhưng Thẩm Tiệp không hồi âm lại được, địa chỉ hộp thư của đối phương hình như đã động qua thủ thuật.
Chuyện Lam Diệm vẫn còn sống, khiến cho Thẩm Tiệp vui mừng sâu sắc.
Chỉ cần vẫn còn sống, thì sẽ có hy vọng. Đây đã là rất tốt rồi.
Những nội tình tận tường này, Thẩm Tiệp không tiết lộ ra. Anh nói với Doãn Tiểu Đao mấy nội dung không quan trọng.
Ví như, phần ký tên của bức thư là ____
Hộ thê cuồng ma.
—-
Biệt thự lưng chừng núi.
Lam Diệm bắt chéo chân ngồi trên giường.
Cái máy vi tính nhỏ bị vứt đại một bên.
Hắn ngắm nghía điếu thuốc trên tay, sau đó bỏ lên mũi ngửi nhẹ. Sau thoáng tỉnh thần lại, hắn nhìn màn hình vi tính, ánh mắt dừng ngay chỗ ký tên của mình rất lâu.
Sau đó hắn khẽ cười, “Tốt xấu gì cũng được tính là ma quỷ.”