– Nói cho ta biết, cháu tên là gì?
Tiểu nam hài giống như một quân nhân nhìn thẳng phía trước, đứng nghiêm, nhấn mạnh từng chữ:
– Lý Quang Bật!
Lý Quang Bật, ba chữ này khiến Tần Tiêu lắp bắp kinh hãi.
Nhi tử của Lý Giai Lạc lại là Lý Quang Bật, vì sao trước kia hắn vẫn luôn không biết?
Tần Tiêu nhìn nhi đồng chỉ mới sáu bảy tuổi nhưng lại tỏ vẻ như người trưởng thành, không khỏi cảm thấy vô cùng hứng thú. Lý Quang Bật, danh tướng trong lịch sử Đại Đường, hiện tại lại gặp hắn, chẳng lẽ chính là ý trời?
– Lý Quang Bật, ta hỏi cháu.
Tần Tiêu nói:
– Cháu có biết phụ thân cháu đã hi sinh không?
– Biết!
Lý Quang Bật vẫn không nhúc nhích, đứng nghiêm.
– Vậy cháu…không thương tâm sao?
Cho dù có chút không tình nguyện nhưng Tần Tiêu vẫn hỏi.
– Cháu…
Nhi đồng dù sao vẫn là nhi đồng, nói tới đây, hiển nhiên lộ ra thần sắc thương cảm, cúi đầu nói nhỏ:
– Thương tâm!
Tần Tiêu nhớ rõ Lý Giai Lạc có nói qua, hi vọng mình có thể buông tha cho người nhà của hắn.
Buông tha? Vì sao hắn phải dùng từ này đây? Chẳng lẽ ở trong lòng hắn mình là người khắc nghiệt lại vô tình như thế sao? Cho dù Lý Giai Lạc không làm tròn bổn phận làm trái quân lệnh, cũng không đến nỗi khiến cho gia quyến chịu liên lụy. Huống chi ở thời khắc sau cùng hắn cũng không quên mình là quân nhân Đại Đường, dùng tín nhiệm liều mạng phải chết mà chiến đấu. Người như vậy, là anh hùng ah!
– Lý Quang Bật, cháu thích gì nhất?
Tần Tiêu hỏi, hắn muốn đem lòng áy náy cùng tiếc hận đối với Lý Giai Lạc bồi thường cho Lý Quang Bật.
– Tham gia quân ngũ!
Lý Quang Bật không chút nghĩ ngợi liền nói.
Tần Tiêu khẽ cười:
– Ý ta muốn hỏi cháu thích nhất đồ vật gì?
Lý Quang Bật nghĩ nghĩ, đem vỏ đao đưa tới trước mặt Tần Tiêu nói:
– Cháu thích nhất chính là đao. Đây là vỏ đao của phụ thân, chuôi đao bị phụ thân nắm chặt trên tay không cách nào lấy xuống. Chỉ lưu lại vỏ đao này làm kỷ niệm…
Tần Tiêu cầm lấy vỏ đao, tinh tế vuốt ve một lúc. Đây là một vỏ đao bình thường có chút già cỗi, không có địa phương nào đặc biệt. Đặc thù duy nhất là trên thân vỏ đao khắc vài chữ xiêu vẹo: “Đại Đường Lý Giai Lạc”.
– Cháu khắc sao?
Tần Tiêu nhẹ giọng hỏi. Trước mắt hắn lại hiện ra vẻ mặt vui cười cùng giọng nói hình ảnh của Lý Giai Lạc. Tuy rằng thời gian ở chung không dài, tình cảm giữa đôi bên so sánh với Lý Tự Nghiệp cùng Thạch Thu Giản vẫn có chút chênh lệch, nhưng dù sao cũng là chiến hữu cùng vào sinh ra tử, trong lòng Tần Tiêu chợt nổi lên thương cảm vô hạn.
– Dạ!
Lý Quang Bật đáp, thần sắc có chút ngại ngùng:
– Cháu…khắc không đẹp, cháu viết chữ, có chút khó xem.
– Không, tốt lắm.
Tần Tiêu đem vỏ đao trả lại cho Lý Quang Bật, gỡ xuống chuôi Phong Tuyết đao mà Kim Lương Phượng tạo ra cho hắn, đưa tới trước mặt Lý Quang Bật:
– Cầm đi!
– Không…không thể!
Lý Quang Bật có chút kinh sợ lui về phía sau:
– Phụ thân đã nói với cháu, đại soái có ba kiện bảo vật, Phượng Sí Lưu Kim Đang, Phong Tuyết đao cùng Đạm Kim Mã, đều là vật mà đại soái thích nhất. Cháu…cháu không thể nhận!
– Cha cháu chưa nói với cháu, đao kiếm cùng chiến mã chỉ đưa tặng cho anh hùng hảo hán sao?
Vẻ mặt Tần Tiêu mỉm cười nói:
– Cầm đi, tiểu anh hùng!
Lý Quang Bật kẹp vỏ đao của phụ thân trong tay, nghi hoặc lại hưng phấn chậm rãi vươn tay ra vừa muốn tiếp nhận trường đao, không ngờ từ phía sau truyền tới thanh âm của một nữ nhân:
– Không thể, Quang Bật!
Lý Quang Bật nhanh chóng rút tay về, quay đầu kêu lên một tiếng:
– Mẫu thân!
Một phụ nhân đầu mang tang trắng, khoảng hơn ba mươi chạy nhanh tới quỳ rạp trước mặt Tần Tiêu:
– Kinh động đến vương gia, xin thứ tội!
– Phu nhân xin đứng lên!
Tần Tiêu nói:
– Không kinh động gì đến ta, Quang Bật là một hài tử tốt, ta thật thích!
– Vương gia quá yêu!
Lý phu nhân đứng dậy, sợ hãi đứng sang một bên cúi đầu nói:
– Là tôi dạy dỗ không tốt, làm cho hài tử không biết cấp bậc lễ nghĩa. Quang Bật, còn không mau nhận lỗi với vương gia.