Tiếng trống chấm dứt, Tần Tiêu siết chặt phượng sí lôi kim đang đứng trên đài điểm tướng, nghiêm túc nhìn sáu vạn đại quân Tả Uy Vệ, lớn tiếng nói:
– Các huynh đệ! Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong nhất thời. Từ hôm nay chúng ta cần tiến hành diễn luyện chiến đấu thực tế.
– Nam nhân sợ hãi máu tươi cùng giết chóc, không phải chiến sĩ giỏi!
– Nam nhân tránh né sự khiêu chiến, cũng sẽ không trở thành dũng sĩ!
– Thời khắc chứng minh lòng tin cùng năng lực của các ngươi đã đến! Chém giết mài sáng đao thương của các ngươi, nắm chặt dây cung của ngươi, khu trừ đạt lỗ trên thảo nguyên!
– Là nam nhân, là dũng sĩ, là anh hùng, hô to lên, giơ cao đao thương của các ngươi!
Nhất thời thanh âm tiếng hò hét điên cuồng truyền ra, bao trùm khắp cả thiên địa.
Sóng âm thật lớn làm , cờ bay phần phật, hồng nhạn bay qua bầu trời hốt hoảng tung bay, đội hình hỗn loạn.
Tần Tiêu hài lòng cười to. Trải qua mấy tháng khổ huấn, lực lượng của chiến sĩ Liêu Đông quân tăng vọt chưa từng có, trọng yếu hơn là lòng quân chỉnh tề, muốn khởi động sĩ khí cũng vô cùng đơn giản.
Tần Tiêu vung lên tay phải, thanh âm tiếng hét của sáu vạn đại quân lập tức an tĩnh lại, trong nhất thời chỉ còn nghe được tiếng gió thổi mạnh cùng thanh âm tiếng cờ xí tung bay phần phật.
Đều nhịp, lệnh ra tức hiện, quân đội kỷ luật nghiêm minh!
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
– Mục đích cùng ý đồ xuất chinh lần này đã được các đại tướng quân truyền xuống quân lệnh. Các huynh đệ phải nghiêm khắc tuân theo quân lệnh làm việc. Nếu có người nào trái lệnh, có hành quân trưởng sử đại nhân giám sát, quân pháp như núi bất dung tình! Lý Tự Nghiệp!
Lý Tự Nghiệp đã sớm chuẩn bị sẵn, liền đứng phắt lên rống lớn:
– Có mạt tướng!
Tần Tiêu cầm qua một mặt tướng kỳ, dặn dò:
– Tướng quân lĩnh ba vạn bộ binh Tả Uy Vệ, làm chủ lực trung quân, một canh giờ sau xuất phát. Nhớ quân lệnh mà bổn soái truyền đạt, không được làm hỏng việc!
Lý Tự Nghiệp trừng to mắt, nhướng mày lớn tiếng nói:
– Đại nguyên soái yên tâm! Mạt tướng nhất định nghiêm khắc làm việc theo quân lệnh!
Dứt lời tiến lên hai tay nhận đại kỳ, nắm chặt trong tay, thập phần phấn khởi.
– Thạch Thu Giản, Đỗ Tân Khách!
Nhị tướng lắc mình bước ra:
– Có mạt tướng!
Tần Tiêu xuất ra hai mặt tướng kỳ:
– Hai người các ngươi mỗi người lĩnh một vạn khinh kỵ Tả Uy Vệ, di chuyển mặt trái, phải của Lý Tự Nghiệp chừng năm mươi dặm, chuyên tiếp ứng cho đại quân. Mỗi cách thời gian một nén nhang, phái ra ba vòng thám báo, cùng liên hệ đại tướng quân tam quân. Nếu có biến cố, lập tức tiếp viện.
– Dạ!
Nhị tướng lẫm lẫm tiếp nhận tướng kỳ, lui xuống.
Tần Tiêu đưa mắt nhìn Hoàn Tử Đan đứng dưới đài điểm tướng, trên thân hắn mặc kim giáp hoàng bào, tay cầm phượng sí lôi kim đang, thắt lưng mang trường đao. Ngoại trừ màu sắc trường bào khác biệt một chút, hoàn toàn là giống bản thân Tần Tiêu như đúc, không khỏi có chút buồn cười: Quần áo cha con? Quần áo sư đồ?
– Hoàn Tử Đan!
Toàn thân Hoàn Tử Đan chấn động, đi nhanh ra, lớn tiếng đáp:
– Có mạt tướng!
Tần Tiêu xuất ra một đại kỳ màu đỏ, bên trên thêu dòng chữ “Liêu Đông tiên phong – Hoàn” đưa tới trước mặt của hắn:
– Ngươi dẫn ba trăm thiên binh mở đường tiên phong Hổ Kỵ sư. Tức khắc xuất phát, di chuyển chung quanh giao giới Khiết Đan, Hề cùng biên cảnh Đại Đường. Nhớ lấy, nếu gặp cường địch hoặc quân địch đông đảo, không được ác chiến, nhanh chóng thả pháo hiệu báo động. Ta tự mình dẫn một vạn Hổ Kỵ sư đi sau tiếp ứng.
Hoàn Tử Đan mừng rỡ – ta là tiên phong!
Tiếp nhận tướng kỳ, Hoàn Tử Đan lớn tiếng nói:
– Đại soái yên tâm, mạt tướng nhất định chém nhiều kẻ địch, đền đáp Đại Đường!