Ánh mắt Tần Tiêu nhìn qua Lý Long Cơ đứng ở cửa lớn, vì vậy nhẹ nhàng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói ra:
– Vào nhà trước ấm áp thân thể đi. Đông lạnh cảm thì ta đau lòng.
Thượng Quan Uyển Nhi đi theo Tần Tiêu đi vào chủ sảnh.
Lý Long Cơ rõ ràng đang lảng tránh ánh mắt của Tần Tiêu, tận lực nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi, có chút đường đột gượng cười:
– Uyển Nhi không nghe khuyên bảo, không chịu đi ra vào, cho nên…
Tần Tiêu cười một cái nói ra:
– Tiên nhi, ngươi và Uyển Nhi đi lên lầu hai đi, sưởi ấm cho tốt không lạnh đi nào.
Hai nữ thuận theo gật gật đầu đi lên lầu hai, trong nội tâm cảm thấy tâm thần bất định.
Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ yên lặng không nói gì.
Đóng cửa lại, hai người ngồi đối diện nhau lặng im. Trong phòng không có lửa nhưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng; không có đèn cũng có chút lờ mờ.
Lẫn nhau cách một kỷ trà, tuy cũng phát hiện ngồi dối diện đã trở nên lạ lẫm hơn trước kia.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng tĩnh tới đáng sợ, chỉ nghe được âm thanh gió bấc và cây cối rì rào.
Qua hồi lâu hai người đánh vỡ trầm mặc!
– Chấm dứt.
Sau đó thở dài một hơi, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Tần Tiêu ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn qua Lý Long Cơ:
– Ta… Từ quan!
Lý Long Cơ nhướng mày, hoảng sợ nhìn qua Tần Tiêu:
– Vì cái gì?
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ:
– Cần lý do sao?
Lý Long Cơ chất vấn:
– Không cần sao?
Tần Tiêu thở dài một tiếng, lắc đầu, hắn đáp nước đôi.
– Có lẽ vậy!
– Có lẽ cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta nghe!
Ngữ khí của Lý Long Cơ bình thản nhưng mười phần hùng hổ dọa người:
– Vì cái gì? Ngươi phải cho ta một lý do!
Khóe miệng Tần Tiêu nhuếch lên, tinh tế nghiền ngẫm thê lương và cô đơn trong lòng, lạnh nhạt nói ra:
– Không cần một lý do, Nếu có thì chính là mệt mỏi. Rất mệt a, thực sự, mệt tới mức gục xuống là không dậy nổi.
Lý Long Cơ nhìn qua Tần Tiêu, ánh mắt sáng ngời:
– Ngươi qua loa với ta!
Tần Tiêu lắc đầu, cười khổ:
– Không có.
– Ngươi rõ ràng không tin ta, đúng không?
Đột nhiên Lý Long Cơ đề cao âm thanh, tức giận dạt dào nói ra:
– Ngươi sợ ta tá ma giết lừa, kiêng kị công lao cùng uy vọng của ngươi, sự ta hạ độc thủ với ngươi? Ngươi là tiểu nhân hèn hạ, ngươi không tin huynh đệ của mình.
Tần Tiêu cười khổ:
– Tùy ngươi nói như thế nào. Tâm của ta đã chết, không quan tâm những chuyện này. Nếu ngươi tức giận thì hạ lệnh một ly thuốc độc là đủ, không cần đao búa.
– Ngươi, ngươi! Thật sự là tức chết ta!
Lý Long Cơ tức giận vỗ bàn, tức giận quát:
– Ngươi cái là dạng người gì, tự ngươi nói? Ngươi từng có một câu là ‘ lợn chết không sợ nước sôi ’ đúng không? Chính là tính tình của ngươi hiện tại! Ngươi quá làm cho ta thất vọng.
Tần Tiêu ngơ ngác nhìn qua Lý Long Cơ, lẩm bẩm nói:
– Ngươi vốn không nên hy vọng vào ta làm gì!
– Ngươi
Lý Long Cơ khí đến im lặng, oán hận hất tay lên, trợn mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhà.
Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi ở lầu hai nghe được Lý Long Cơ rống to, trong nội tâm phát run.
Sau nửa ngày hai người không nói gì.
Lý Long Cơ bình phục cảm xúc, bình tĩnh nói ra:
– Ngày mai ta sẽ đăng cơ.
Tần Tiêu hời hợt ném ra hai chữ:
– Chúc mừng.
– Chúc mừng cái gì?
Lý Long Cơ cười khổ:
– Từ nay về sau ta không phải là ta. Ta sẽ khoác hoàng bào lên người, bắt đầu bận rộn cả đời, làm một ít chuyện mình cũng cảm thấy tức lộn ruột lên, vĩnh viễn thân bất do kỷ.
Ngươi cũng biết thân bất do kỷ? Trong lòng Tần Tiêu cười khổ, nếu ngày nào đó thân bất do kỷ cũng muốn diệt ta, vậy sẽ như thế nào?