Thái Bình công chúa khinh thường cười lạnh:
– Tiên nhi, ngươi trừ nam nhân này ra cùng một bè lũ có đúng không? Ngươi đừng quên, trên người của ngươi chảy dòng máu Lý gia, chính là người của đế hậu!
– Nguyên nhân chính là như thế, ta mới nói với cô cô lời này.
Trên mặt Lý Tiên Huệ tràn đầy ai oán:
– Cô cô, chúng ta là thân nhân, là người một nhà máu mủ tình thâm. Chính ngươi nên quay đầu lại nhìn đi, ngươi làm chuyện gì rồi? Vì tư dục của bản thân mà khiến cho bao người khốn khổ, mang lại bao nhiêu tổn thương cho thân nhân của mình?
– Cổ hủ!
Thái Bình công chúa lạnh lùng như băng quát chói tai:
– Lý Tiên Huệ, ngươi là nữ lưu con mắt không nhìn qua khỏi bàn chân! Ta cho ngươi biết, cho dù là nam nhân hay nữ nhân cũng phải có hùng tâm chí khí làm đại sự. Nếu như người trong thiên hạ cũng nhu nhược và mềm lòng như ngươi, vậy thì chuyện gì cũng không cần làm! Ta hỏi lần cuối, ngươi lựa chọn theo nam nhân của ngươi hay là theo ta?
Thần sắc Lý Tiên Huệ cúi đầu xuống, khẽ thở dài một cái, chăm chú nắm tay Tần Tiêu, dường như không muốn đi đâu.
Trên mặt Tần Tiêu vẫn mỉm cười như cũ làm Thái Bình công chúa căm hận.
Thái Bình công chúa nghe được, hắn không nhanh không chậm nói mấy chữ:
– Thực xin lỗi, ta… A, không, là chúng ta cự tuyệt.
Thái Bình công chúa chậm rãi gật đầu, trên mặt lạnh lùng khắc nghiệt.
– Rất tốt. Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc, ngươi không cần quay về kinh thành đâu. Ngay ở chỗ này ngươi và thê tử của mình phải dùng máu tươi rửa sạch tội nghiệt và ngu xuẩn của bản thân!
Thái Bình công chúa chậm rãi lui lại ra sau vô tự bia.
Tươi cười trên mặt biến thành dữ tợn.
Trên mặt Tần Tiêu vẫn nở nụ cười Thái Bình công chúa cực kỳ thống hận và e ngại nhất.
Sau nửa ngày lại không có phản ứng.
Bốn người đều lẳng lặng nhìn qua bàn tay trắng nõn của Thái Bình công chúa.
Thái Bình công chúa nghi hoặc mà tức giận vung tay lên.
Tràng cảnh như trước như trước.
– Hỗn đản, các ngươi đều ngủ chết rồi sao?
Thái Bình công chúa lại vỗ lên tấm vô tự bia, giận dữ gào thét như sấm:
– Đều đi ra cho ta, tru sát nghịch phỉ!
Tần Tiêu lắc đầu cười khổ, bình tĩnh nhìn qua Thái Bình công chúa:
– Cô cô, ta lần cuối cùng bảo ngươi thu tay lại! Hiện tại thu tay lại còn kịp!
Trên đường có một trăm thiết giáp binh chạy tới. Tiến quân mãnh liệt chấp đao, hùng hổ.
Thái Bình công chúa đang thất vọng thì nhìn thấy tình cảnh này sau đó đắc ý cười rộ lên:
– Có lẽ là an bài có chút sai sót, nhưng mà chỉ cần một trăm người này cũng đủ đưa các ngươi vào chỗ chết! Lam Điền, tới đây!
Lam Điền quận chúa kinh sợ bước nhanh tới gần Thái Bình công chúa, ôm chặc mẫu thân, trừng mắt nhìn qua Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ. Lại nhìn qua một trăm thiết giáp phía sau.
Lý Trì Nguyệt ngây người như phổng, làm sao bây giờ?
Lý Tiên Huệ cắn chặt môi, trong lòng lại bình tĩnh. Ôn nhu cầm tay của Tần Tiêu, chuẩn bị cùng đi chịu chết với hắn.
Bước chân rung động.
– Rống, rống rống!
Âm thanh một trăm thiết giáp kỵ chạy tới vang vọng, âm thanh chấn động núi non, cũng không sợ kinh động tới hoàng lăng.
Trên mặt Tần Tiêu hiện ra thần sắc đau thương, chậm rãi nhắm mắt lại, lầm bầm lầu bầu nói ra:
– Vì cái gì… Vì cái gì luôn nhiều người như vậy, bức ta làm chuyện mà mình không tình nguyện..
Giọng của Tần Tiêu càng ngày càng lớn, đến cuối cùng giống như điên hét to lên.
Thái Bình công chúa toàn thân kinh chiến, đột nhiên nàng mở to mắt ra, bởi vì nàng nhìn thấy sau lưng Tần Tiêu vốn rỗng tuếch đột nhiên có vài chục bóng người xuất hiện.
Trên lưng mỗi người cõng một thanh huyết đao. Trên cánh tay mỗi người cầm một thanh thiết nỏ khó hiểu.
– Vèo, sưu sưu!
Trong nháy mắt thiết tiễn bắn vào trăm thiết giáp đang chạy tới.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp bốn phía.