– Thế nhưng nhũng chuyện này ta không có biện pháp gì cả. Ta cũng là thân bất do kỷ. Vận mệnh rất biết hay nói giỡn, giống như lựa chọn ta làm những việc này. Khiến cho cây to đón gió. Lão bà ngươi nghĩ lại xem, vốn chúng ta đánh bại Đột Quyết chiến thắng trở về là chuyện thích ý cỡ nào. Thế nhưng mà Vi hậu đám người kia nhìn không vừa mắt, không muốn bỏ qua cho ta.
– Lấy binh quyền của ta và ném tới Thao Châu làm đô đốc. Kế tiếp ta trở thành tướng quân không binh. Còn không phải mặc người ta chém giết? Không nói tới tùy tiện cho tội danh mưu hại, chỉ ném ta tới chỗ chim không thèm ỉa cũng đủ khổ rồi, cho dù bọn họ chịu thả ta một mạng, ta đời này xem như xong, mơ tưởng có thời gian an nhàn là không thể nào.
– Hơn nữa ở Giang Nam có đám người Tiên nhi đang chờ, ta cũng vô lực đi bảo hộ. Vì vậy ta không có lựa chọn, chỉ có thể bí quá hoá liều. Hoàng đế bị thí giết, Lý Long Cơ xuất hiện, cũng là thiên ý, vận mệnh được an bài như thế. Sau đó sao, ta giống như con trâu bị kéo mũi dắt đi vậy.
– Ai…
Mặc Y nhẹ giọng thở dài:
– Lão công, kế tiếp ngươi làm thế nào đây? Xem thấy tình thế này Tương Vương có lẽ sẽ làm hoàng đế, Lý Long Cơ nhất định là thái tử. Lão công mang binh đánh giặc mạnh như vậy, thủ hạ quân tốt cũng chỉ nghe theo ngươi, có thể làm bọn họ đố kỵ hay không?
Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:
– Nói thật, trong lòng của ta cũng không biết. Tình bạn, hoặc là nói tình huynh đệ kết nghĩa, trước mặt lợi ích chính trị là không đáng nhìn nhất. Giống như một cái quần lót, ai cũng có thể dễ dàng kéo nó xuống.
Mặc Y mặt đỏ lên, không khỏi cười nói:
– Ngươi ví von thật khiếm nhã!
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
– Cũng không phải là sao, không sai biệt lắm thì thử xem!
Cảm thấy hồi tưởng lại, mấy ngày nay trừ đánh giết bận rộn ra, còn tâm sự nặng nề, trên giường thì lo ngủ o..o…, đều không có ‘vuốt ve an ủi’ Mặc Y qua.
– Nếu không…
Mặc Y có chút tâm thần bất định nói:
– Lão công không cần binh quyền nữa, hoặc là dứt khoát từ chức Đại tướng quân a. Giống như một năm trước, chúng ta trở lại Giang Nam đi, sống qua quãng đời thanh nhàn. Mặc Y lắm miệng, chỉ hy vọng lão công đầu tiên có thể bình an đấy, không cần có nguy hiểm gì mới tốt.
– Ha ha, lão bà tốt, ta biết rõ ý của ngươi.
Tần Tiêu cười khẽ:
– Binh quyền thứ này công dụng trong triều rất tốt, giống như một con dao hai lưỡi. Binh quyền quá nặng, uy vọng quá cao, công cao chấn chủ chính là đại phiền toái; trái lại, nếu như ngươi là một tư lệnh không có quân, đây chẳng khác gì con gà chờ bị bóp cổ, có cũng được mà không có cũng không sao.
– Ngươi chớ xem thường trong tay của ta bây giờ có mấy vạn đại quân, trú đóng ở đây nhìn thì vô sự không làm gì, nhưng mà hạch tâm của Đại Đường có thể không biết sao? Chính biến lớn như vậy làm sao không có người đục nước béo cò? Có ta ở đây tọa trấn thống lĩnh phòng ngự thành Trường An, Lý Đán cùng Lý Long Cơ mới có thể an tâm lên đài. Chờ bọn họ ngồi vững vàng ngôi hoàng đế, ta trái lại chính là uy hiếp của bọn họ.
– Ha ha, chuyện bất đắc dĩ như vậy đấy. Có lẽ không phải ra từ đám bọn hắn bổn ý, nhưng là sự thật tổng hội hướng phương diện này diễn biến còn chờ xem, đợi đến lúc Tương Vương đăng cơ đại sự an định lại thì chi Sóc Phương quân khẳng định bị giải thể, Tả uy vệ tướng sĩ cũng bị dung hợp tới các nơi. Sau đó sao, đổi Tả uy vệ hoàn toàn mới xuất hiện. Thế nhưng mà những người tham gia quân ngũ đã không phải là đám người lúc trước, sẽ không trung thành với ta…
– Thật phức tạp…
Mặc Y cau mày:
– Ta chỉ biết là lão công phải cẩn thận một chút mới được. Tuy ngươi và Sở vương là huynh đệ kết nghĩa, thế nhưng mà người thân trong hoàng cung tự giết lẫn nhau, huống chi là kết nghĩa chứ?
Tần Tiêu cười cười, không có trả lời Mặc Y, trong nội tâm suy nghĩ nói: Mặc Y nói đúng.
‘Kết nghĩa’ không dùng được. Trước kia sống phóng túng tùy ý. Ở chung cực kỳ hòa hợp cơ hồ có thể mặc chung quần; nhưng mà một khi sinh ra xung đột chính trị… Cũng không phải người ngây thơ, đến lúc đó ai còn thực sự xem chuyện này là thứ quan trọng?
Cho nên, ta chỉ có thể tranh thủ bảo trì mặt trận thống nhất với Lý Long Cơ. Về phần nên thống nhất chiến tuyến thế nào thì đường còn dài và tương lai quá xa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Bên ngoài là một mảnh bình nguyên, nhìn thấy bãi cỏ non xanh. Hai con ngựa dừng lại ăn cỏ non. Hai người xuống ngựa đi ăn cơm dã ngoại, từ từ ngắm cảnh.
Đi dạo trong chốc lát, hai người ngồi lên tảng đá, không hề trò chuyện, bắt đầu anh anh em em khởi tình. Đang lúc tình ý đậm đặc thì ở xa xa truyền đến tiếng vó ngựa. Tần Tiêu nhìn qua là Phạm Thức Đức.