Trong nội tâm Tần Tiêu mừng thầm: Có Trình Bá Hiến cùng Vương Dịch theo. Nhưng phó tướng, quan văn, như Trương Kính Trung, Hà Loan, Khấu Thủy, Liễu Ngạn Chiêu những người kia không khó dọn dẹp. Vạn nhất không theo, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, ta sẽ xử lý tại chỗ.
Tần Tiêu đang chuẩn bị bàn giao thêm một ít chuyện khác, Lý Tự Nghiệp nhìn qua sau lưng Tần Tiêu nghẹn ngào kêu lên:
– Oa, mẹ a, thật sự là xinh đẹp a!
Tần Tiêu nhìn ra sau, Mặc Y mặc quần áo và trang sức vừa mua đi tới, mấy đại nam nhân lập tức cảm giác trước mắt sáng ngời, ánh mắt si mê.
Tần Tiêu chê cười dùng khuỷu tay chọc qua Lý Tự Nghiệp:
– Hắc đản, nàng là nào của ngươi? Ta không phải thành cha của ngươi sao?
Mọi người lập tức cười ồ lên, Lý Tự Nghiệp cực kỳ lúng túng, hận không thể đào động chui vào.
Mặc Y được người ta tán dương, lại chiếm được nhiều người quan tâm như vậy, trong nội tâm nửa xấu hổ nửa hỉ, cười hì hì đi đến bên người Tần Tiêu ngồi xuống:
– Lão công, lập tức phải đi vào trong doanh Trương đại soái dự tiệc đón giao thừa, đi thôi.
– Không quên được, yên tâm.
Tần Tiêu vỗ vỗ tay Mặc Y, làm cho con mắt mấy nam nhân bên cạnh hồng lên.
– Buổi tối hôm nay, Trương đại soái ước hẹn ta đón giao thừa, cho nên không thể vui chơi với mấy huynh đệ được.
Tần Tiêu nói ra:
– Sau đó các người mang bảy Đô úy của trung quân và hậu quân gọi tới đây, đem những lời của ta nói với bọn họ. Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi, các ngươi dò xét, những ai không phục hoặc là không muốn đi theo chúng ta thì bắt lại, trước trói lại rồi nói sau! Thời kỳ phi thường phải sử dụng thủ đoạn phi thường. Chuyện này, không được phép có nửa điểm sai lầm.
– Vâng!
Hai người đứng lên đồng ý.
– Nhưng mà trong lòng của ta tin tưởng. Không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn mọi người mười phần ủng hộ ta.
Tần Tiêu tin tưởng tràn đầy nói ra:
– Không nói đến uy vọng của Tần mỗ như thế nào, loại chuyện ‘cần vương hộ quốc’ này chắc có lẽ không ai nửa đường bỏ cuộc đâu. Vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn, mọi người tâm nên ác một chút, suy nghĩ vì đại cục, hiểu chưa?
– Hiểu!
Tần Tiêu thoả mãn gật gật đầu. Sau đó dương dương đắc ý ôm eo Mặc Y giống như lưu manh cố tình kích thích đám người kia đi ra ngoài.
…
– Mặc Y hôm nay thật xinh đẹp!
Trương Nhân Nguyện nhìn thấy Mặc Y thay quần áo nữ nhi bình thường thì trêu chọc ngay.
Mặc Y một đường đi tới bị các binh sĩ nhìn chằm chằm si mê, lúc này hai má đã đỏ lên.
Ngượng ngùng nói:
– Đại soái chớ giễu cợt… Ngày mai ta sẽ đổi y phục, nên mặc áo giáp thì tốt hơn!
Trương Nhân Nguyện cười ha ha, mời hai người ngồi xuống.
Tần Tiêu nhanh chóng quét mắt nhìn qua thức ăn trên bàn, tay xé thịt dê, thịt gà, không ngờ còn có một tô canh cá tươi hầm cách thủy! Những vật này trong quân đã lâu không thấy. Hành quân bên ngoài đã hơn một năm, hẳn là dân chúng Linh Châu mang tới an ủi.
Bình thường các tướng sĩ đều ăn màn thầu và dưa muối, tốt một chút thì được ăn thịt dê thịt bò. Ẩm thực rất phong phú, xác thực rất khó được, khẩu vị của Tần Tiêu tăng lên, trước kẹp vài miếng thịt cá tươi ăn vào, thật là thơm! Nước miếng chút nữa chảy xuống.
Trương Nhân Nguyện cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, hắn cũng cầm thịt dê lên gặm, không ngừng mời rượu Tần Tiêu cùng Mặc Y.
Tần Tiêu như con ác thú ăn liên tục, sau đó đưa mắt nhìn qua Trương Nhân Nguyện. Trương Nhân Nguyện bộ dáng vui vẻ, giống như chưa phát hiện chuyện trong triều xảy ra với mình, đối hoàn toàn không lo lắng tiền đồ của mình.
Tần Tiêu trong nội tâm có chút băn khoăn, Trương Nhân Nguyện là người tốt, cũng là tướng quân tốt, là nhân tài khó có được. Chính mình mơ mơ màng màng làm một mình, thật sự là không phúc hậu. Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, cũng thật sự không có thời gian bảo hắn đồng ý, kéo hắn nhập bọn.