– Thế nào, có ý tứ sao?
Hình Trường Phong xấu hổ cười nói:
– Trường Phong thật là rất thương yêu và kính phục nàng… Thế nhưng, người ta là đạo cô nha!
– Hoàn tục không phải là được rồi sao!
Tần Tiêu cười to:
– Hiện tại đạo cô, hoàn tục cực kỳ dễ dàng. Hơn nữa, nàng tuy rằng nhập đạo, thế nhưng cũng không giống người bình thường, cả ngày núp trong đạo quan niệm tụng kinh phật vậy. Mà cùng tục nhân không hề khác biệt. Ngươi nếu là không ghét bỏ, ta đi nói với nàng.
– A…!
Hình Trường Phong có chút khẩn trương hô gọi:
– Không nên a! Hầu gia!
– Thế nào, một đại nam nhân còn xấu hổ, hay là chê bỏ nhân gia đã không phải hoàn bích (ý là không còn trong trắng), đã từng rơi vào phong trần?
– Không phải, Trường Phong thề với trời, cũng không phải ý tứ đó!
Hình Trường Phong liên thanh giải thích, sau đó thanh âm yếu dần xuống:
– Lúc này đều mới vừa gặp mặt nha, giữa hai bên còn chưa có nói chuyện qua đấy…
Tần Tiêu không khỏi cười lớn:
– A, còn cần thời gian bồi dưỡng cảm tình đúng không? Đi, trước tùy theo ngươi. Ở chung một khoảng thời gian đi. Hai người các ngươi nếu là thoả mãn, chuyện hôn nhân này ta liền làm chủ cho.
Trong lòng Tần Tiêu nghĩ đến rõ ràng: hiện tại là Đường triều sao, chơi gái cũng được pháp luật đồng ý, hơn nữa còn là thời thượng. Kỹ nữ hoàn lương lập gia đình cũng không coi là sự tình ngạc nhiên gì cả. Đổi lại là thời đại của ta trước đây, ta công nhiên kéo tấm da như vậy, Hình Trường Phong còn không cùng ta trở mặt không được.
Đầu bếp Sở Tiên sơn trang ngày hôm nay đúng là rất vất vả. Chủ nhân chân chính trở về, đều liều mạng dùng sức xuất ra bản lĩnh giữ nhà. Từng món thức ăn với đủ loại sắc hương vị đều đưa ra từ trù phòng, đặt tới trên bàn tiệc ở đại đường. Từ lần trước sau nạn binh hỏa, tất cả đầu bếp Sở Tiên sơn trang đều là Phạm Thức Đức mới đưa tới, nhân số không nhiều lắm. Hiện tại đột nhiên một lúc phải làm cơm ăn cho mấy chục người, thực sự là vội đến có chút không biết tả sao.
Người của Đặc Chủng Doanh cũng cùng nhau gọi tiến đến dùng cơm, mấy chục người tụ tập một chỗ, ngồi quanh năm sáu cái bàn. Một bữa cơm ăn xong, tuy rằng uống là rượu trắng vài chục độ, Tần Tiêu cũng cảm giác hơi say, về phần đã uống bao nhiêu, thật đúng là có điểm nhớ không rõ được. Đường triều lúc này còn không có phương pháp cất rượu, độ rượu cũng không phải quá cao. Cũng khó trách hơi một tý lại chợt nghe nói ai đó uống hết một đấu rượu. Cho hắn một đấu nhị oa đầu thử xem, không say chết người mới lạ đấy.
Buổi tối, tứ nữ quả nhiên tụ tập cùng với nhau, mở một bàn mạt trượt, hô to gọi nhỏ đánh bạc. Đám người Hình Trường Phong bao gồm cả Quách Tử Nghi đều đến bố trí ở dưới hậu đường. Tần Tiêu có chút choáng váng mơ hồ, sớm trở về trong phòng, ngủ say.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Tần Tiêu cảm giác có người bò đến trên giường, có chút mơ hồ nói rằng:
– Đánh xong rồi, vận may thế nào?
Trong thanh âm của Lý Tiên Huệ tràn đầy trách cứ:
– Ngươi nhìn ngươi kìa, vừa trở về nhà đã uống đến say bí tỉ, ngủ say tiếng ngáy như sấm, ngươi đúng là thoải mái nha. Nhưng người ta Uyển nhi thì làm sao bây giờ?
Tần Tiêu hơi hơi giật mình tỉnh giấc:
– Uyển nhi thế nào rồi?
– Ngốc thật!
Lý Tiên Huệ cởi y phục tiến vào trong ổ chăn, cả người có chút phát lạnh run run dựa vào trên người của Tần Tiêu:
– Lúc này, ngươi không phải đi bồi nàng sao?
– A, hiểu rồi.
Tần Tiêu cười cười, đem Lý Tiên Huệ gắt gao ôm lấy trong lòng:
– Ngươi muốn ta qua đó ngủ cùng với nàng?
– Lại là miệng lưỡi không xương, nên đánh!
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng ở trên miệng của Tần Tiêu đánh một cái:
– Không thể như vậy sao, nhân gia đều đã chờ ngươi lâu như thế, trái tim cũng sắp tan vỡ rồi.
– Không vội nhất thời này đi sao?
Tần Tiêu cười trở nên có chút dâm đãng, đưa tay tới cởi ra y phục của Lý Tiên Huệ:
– Chờ ngươi có mang bảo bối nhi, ta sẽ cùng nàng thành thân động phòng!
– Bại họa a!
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng giãy dụa:
– Loại chuyện này, sao có thể nào nói được chuẩn xác?
– Không sợ, thương pháp của ta cực chuẩn!
Tần Tiêu không khỏi phân trần nghiêng người đè lên trên người Lý Tiên Huệ, sa mỏng hung y cũng cởi xuống để qua một bên, đưa tay tới thăm dò.
Ôn nhu mềm mại, vừa vặn bàn tay nắm chặt. Một trái nho tinh tế, run rẩy khẽ động trong lòng bàn tay của hắn.
Lý Tiên Huệ khẽ a một tiếng, đưa tay che gương mặt của Tần Tiêu lay động trái phải:
– Ăn nói linh tinh, bại hoại! Bại hoại!