Tô Vạn Niên mang theo cả nhà lão ấu rời kinh tới Giang Nam tiền nhiệm, trên quan đạo tại Trường An đi thông Lạc Dương bị tập sát, cả nhà 17 miệng ăn, lão ấu không lưu chết ngay tại chỗ, thi thể đã thu nhập Lạc Dương huyện!
Trong đầu Tần Tiêu nổ vang ầm ầm một tiếng: Quả là thế! Xem ra, sự tình thật đã diễn biến theo hướng phiền toái.
Tần Tiêu ngồi yên mặt ghế, hắn thì thào thầm nghĩ: Chân tướng của sự tình, xem ra đã không còn trọng yếu nữa…bản án này giống như là một đoàn dây thừng, kéo một sợi là rối thêm một sợi, chỉ biết ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ trong lòng của Tần Tiêu.
Bùi Tụng đi cùng Phạm Thức Đức thấy Tần Tiêu rơi vào trầm mặc cực khác bình thường thì đều có một chút giật mình. Yên tĩnh sau nửa ngày, Bùi Tụng đi tới nhẹ giọng hỏi:
– Tần đại nhân. Hiện tại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy, nói:
– Bùi đại nhân, ngươi trước suất đầu mục Trường An huyện bắt người, mang theo công văn của Đại Lý Tự đi Lạc Dương huyện tiếp nhận án này. Ta phải xử lý một chuyện trọng yếu, sau đó mới tới Lạc Dương tụ hợp cùng Bùi đại nhân.
Bùi Tụng tựa hồ cũng phát giác sự tình không giống bình thường, hắn cả kinh hỏi:
– Tần đại nhân, án này hẳn là … không phải như dân án bình thường?
Tần Tiêu lắc đầu:
– Tạm thời khó mà nói. cũng không cách nào giải thích, ngươi đi trước đi.
Bùi Tụng chắp tay lạy dài:
– Hạ quan tuân mệnh…
Bùi Tụng rời đi, Tần Tiêu mang theo Phạm Thức Đức cùng Mặc Y, phi tốc chạy tới đông cung, đến Tả Xuân Phường đi gặp Đường Hưu Đê ngôi sao sáng trong quân.
Đường Hưu Đê tựa hồ đang đợi Tần Tiêu đồng dạng, trên khuôn mặt cổ đồng tuy rằng ẩn ẩn có vẻ tươi cười, nhưng trước sau như một vẫn có một loại cảm giác không giận mà uy, trong ánh mắt cũng lộ ra một cỗ nghiêm trọng.
Tần Tiêu suy tư một hồi rồi mở miệng nói:
– Đường đại nhân, Tần Tiêu hôm qua tiếp nhận đi thăm dò án giết người liên hoàn, hiện tại xem ra tựa hồ cũng không đơn giản. Tần Tiêu lo lắng, đoạn đường này tra được, sẽ xảy ra đại sự. Vì thế, có chút bàng hoàng cùng do dự. Không biết Đường đại nhân, có thể chỉ bảo Tần Tiêu hay không?
Đường Hưu Đê vuốt râu dài, lạnh nhạt cười nói:
– Tần Tiêu, ngươi thật sự là rất không tồi. Khó trách Trương lão quái cùng Diêu Sùng cũng muốn ủng hộ ngươi. Thực không dám đấu diếm, về cái bản án này , lão phu mặc dù không có bất luận manh mối cùng chứng cớ gì, nhưng mà dựa vào tưởng tượng, cũng mơ hồ đoán được một sự tình. Nó chính xác là có khả năng sẽ dính dấp đến nhân vật đại cục trong triều đình. Ngươi có thể trong vòng một ngày ngắn ngủn đạt được nhiều manh mối cùng nhận thức như vậy đích thật là rất khó được. Bất quá, lão phu chỉ có thể nói một câu đối với ngươi: ngươi bây giờ chính là Đại Lý Tự khanh, triều đình phái đi ra tra án tử. Nên làm gì liền làm cái đó. Những chuyện khác. . . Không mượn ngươi xen vào, cũng không cần quản. Ngươi minh bạch ý tứ của lão phu chứ?
Tần Tiêu hít thật sâu một hơi khí lạnh, chắp tay đáp:
– Tần Tiêu đã minh bạch, đa tạ biết Đường đại nhân chỉ điểm. Tần Tiêu sẽ chạy tới Lạc Dương tra ra manh mối của án này.
Đường Hưu Đê vuốt râu cười dài:
– Trẻ nhỏ dễ dạy. Đi thôi!
Ba người ra đông cung, Phạm Thức Đức cả kinh hỏi:
– Đại nhân, lời nói của Đường đại nhân đây là ý gì?
Tần Tiêu hít sâu một hơi:
– Chín chữ: “không mượn ngươi xen vào, cũng không cần quản” đã nói hết thảy rồi. Xem ra trong triều đang có biến cố trọng đại, thậm chí là. . . Kịch biến! Mà khởi xướng của tràng kịch biến chính trên tay ta, nó là án giết người liên hoàn nhìn như không quan trọng gì.