– Mặc Y, muội cũng ngồi xuống cùng ăn đi, Giữa hè nóng bức phải chạy một chuyến xuống Giang Nam. Thật sự là vất vả cho muội rồi. Thế nào, sự tình thuận lợi chứ?
Mặc Y ngồi xuống, nàng cười gật nhẹ đầu:
– Hết thảy thuận lợi, tướng quân yên tâm. Mặc Y đem bà cháu Ngọc Hoàn dàn xếp, còn cùng đám người ở chung hai ngày mới khởi hành đến Trường An. Thư của Tướng quân ta cũng tự tay giao cho Mạc Vân Nhi. Nàng còn nhờ ta nhắn với tưởng qua, mau chọn người thích hợp quản lý Sở Tiên Sơn Trang. Nàng sợ ứng phó không xuể.
Tần Tiêu gật gật đầu cười cười:
– Mặc Y làm việc khiến cho ta rất an tâm. Chuyện tình bên kia của Mạc Vân Nhi cùng Dương Ngọc Hoàn tạm thời cứ như vậy đi. Sau này có thời gian mới tính tiếp. Nếu có người đi Giang Nam tiện thể mang theo chút tiền bạc tới cho họ. Cuộc sống các nàng ở chỗ đó chắc có lẽ không có vấn đề gì cùng phiền toái đấy. Dù nói thế nào, ta ở Giang Nam cũng có ba phần danh tiếng, không ai dám làm xằng bậy với trạch tử (nhà hoặc biệt viện) của ta.
Thiết Nô dắt ngựa đến tiền đường, Tần Tiêu khoát tay áo:
– Dắt nó trở lại đi, hôm nay không cần đi trong nội cung, sau đó ngươi tới đây ăn chút điểm tâm.
Thiết Nô ” A… A… ” gật đầu, dẫn ngựa đi.
Người trong phủ bận rộn qua lại, sau khi an gia ở Trường An Tần Tiêu cùng mọi người trải qua cuộc sống an nhàn, cảm giác có nhà thực sự rất vui, vừa ăn xong bữa sáng, Tần Tiêu đến đình viện múa kiếm, hắn hát một khúc Tinh Trung Báo Quốc, đang hăng say rống lên thì ngoài cửa lớn truyền đến một tiếng rống của sư tử Hà Đông:
– Tần Tiêu. Ngươi cút ra đây cho ta!
Hạ nhân đang chăm sóc hoa và cây cảnh ở tiền viện vội lên nghênh đó:
– Tiểu thư là người phương nào, vì sao lại tới đây hò hét?
– Tiểu thư? Tên gia nô ngươi bị mù sao, bổn quận chúa có thể để ngươi tùy tiện gọi? Nhanh đi gọi Tần Tiêu ra đây cho ta, bằng không thì ta đốt lửa thiêu cháy cả trạch tử này.
Mặc Y cùng Tử Địch nhao nhao đứng lên muốn ra ngoài thì Tần Tiêu vội vàng ngăn trở:
– Các muội cùng Tiên nhi đến hậu đường đi!
Lý Tiên Huệ cũng sớm nghe ra thanh âm người tới, nàng vừa sợ vừa nghi hỏi:
– Tần đại ca, làm sao chàng lại… Chọc Khỏa Nhi tiểu sát tinh này?
Tần Tiêu liên tục khoát tay:
– Hiện tại không tốt giải thích. Các muội trước tránh một chút đi.
Tam nữ đi rồi, Tần Tiêu kêu Thiết Nô lại phân phó:
– Đi, mang quận chú mời tới chánh đường.
Thiết Nô đi đến cửa lớn, đuổi những người nô bộc mời Lý Khỏa Nhi đi vào. Lý Khỏa Nhi vừa rồi vẫn còn hung hăng càn quấy vô cùng thấy Thiết Nô, nhất thời có chút sợ ngây người, một bên đi vào trong nội viện, một bên thì thào:
– Đây…Đây là quái vật gì, vừa đen như than lại còn cao to như thế?
Thiết Nô nhe răng nhìn nàng khiến Lý Khỏa Nhi sợ quá chạy thật nhanh vào chánh đường.
Tần Tiêu thản nhiên ngồi ở trên ghế, hắn nhàn nhã uống một ly trà, ngượng ngùng nói:
-A. Là quận chúa điện hạ. Hôm qua say rượu đến thể vậy mà cũng tỉnh nhanh thật.
– Ngươi! Ngươi thật to gan!
Lý Khỏa Nhi vọt tới trước mặt Tần Tiêu chỉ vào hắn nổi giận mắng, ngón tay của nàng mém nữa dí thẳng vào mũi hắn;
– Ngươi lại dám đánh lén bổn quận chúa, ý đồ lăng nhục, may mắn thị vệ cùng nha hoàn kịp thời đuổi tới, ngươi… Ngươi nhất định phải chết! Ta muốn phụ hoàng cùng hoàng đế chém đầu của ngươi!
Tần Tiêu nhẹ nhàng đẩy tay của Lý Khỏa Nhi ra, hắn lạnh nhạt nói:
– Quận chúa bớt giận. Loại chuyện này, muốn đi thì phải mau chóng đi nha, sao có thể trì hoãn được? Hơn nữa, ngươi còn chạy đến phủ ta náo loạn, không sợ ta giết người diệt khẩu sao?
Trong lòng của Tần Tiêu nghĩ quá hiểu: Tiểu ny tử này chỉ phô trương thanh thế thôi, ngươi nếu thật chạy đến thái tử cùng hoàng đế cáo trạng thì còn lâu mới bực tức tới náo loạn phủ ta.
Lý Khỏa Nhi quả nhiên tức giận đến nhảy dựng lên:
– Ngươi… Ngươi quá vô sỉ rồi! Khi dễ bổn quận chúa, còn châm chọc như thế, ngươi thật không phải nam nhân!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cảm thán cười nói:
– Vậy theo ý tứ của quận chúa, Tần Tiêu phải làm gì đây?