Chúng quân sĩ không ngừng kêu khổ, lúc này mới bắt đầu hối hận, đi lên thuyền tặc rồi. Nhưng mà bây giờ không thể lãnh đạm được, đành phải toàn bộ chạy tới cánh rừng bên cạnh chặt đốn củi, bắt đầu dựng cầu nổi, ngay cả Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân cũng không dám nghỉ ngơi, đều chạy đi đốn cây.
Tần Tiêu ngồi ở trên ngựa, nhìn qua mô đất cao Cao Lăng và sơn mạch ở xa xa, trong nội tâm âm thầm cao hứng: đây là nơi thao luyện dã chiến thật tốt! Có nước, có núi, địa hình lại phức tạp. Trước mắt là bờ sông Vị Thủy nên hắn cố ý chọn nơi này, hai bờ sông có khe rãnh như bến đò, tuy mặt sông không phải rất rộng và nước sông cũng không sâu, nhưng mà từ tốc độ nước chảy muốn dựng cầu nổi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đúng lúc này một gã tiểu binh chạy tới trước ngựa Tần Tiêu quỳ nói:
– Khởi bẩm đại suất, có mấy huynh đệ bị cảm nắng té xỉu.
Tần Tiêu nhìn không mặt sông không rời mắt, trầm giọng nói:
– Loại chuyện này cũng tới tấu sao? Trong quân có quân y, nên xử lý thế nào thì xử lý đi. Té xỉu, cứu tỉnh, tỉnh lại nói tiếp!
Tên quân sĩ này mặt toàn tro bụi, chắp tay ứng một tiếng, xám xịt rơi đi.
Trong mũi Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng: công tử quân! Những người này nếu trải qua huấn luyện bộ đội đặc chủng của thế kỷ hai mươi mốt vài ngày còn không biết có chết một nửa hay không đây?
Trong rừng cây xa xa có tiếng chặt gỗ ầm ầm, tiếng cây đổ vang lên liên tiếp, các binh sĩ cùng kêu lên. Cũng không lâu lắm một cây gỗ lớn tròn đã đưa tới bờ sông, dùng vỏ và nhánh cây buộc lại với nhau, lại dựng cọc cố định, làm thành bè gỗ, có cây được vót nhọn rồi trồng xuống mặt sông, một ít binh sĩ cảm nắng được mang tới chỗ quân y trong rừng cây, quân y lại nấu thuốc giải nóng cho bọn họ uống, nghỉ ngơi không bao lâu cũng không dám lãnh đạm nữa, tốt xấu gì cũng nên làm chút việc nhẹ.
Hơn ba nghìn người trừ Tần Tiêu thì không ai nhàn rỗi.
Kỳ thật Tần Tiêu cũng không có lười nhác, tìm cọc gỗ ngồi xuống, mở sách ra bắt dầu thiết kế cách huấn luyện. Sau đó lại đi lên bè ghi chép kinh nghiệm kỹ càng, xem như một nhật khí quân trình.
Bên bờ Hà Bắc, một binh sĩ toàn thân đầy mồ hôi, cuối cùng một búa đánh xuống đi, cố định xong cọc gỗ thì hơn ba nghìn người cùng hoan hô lên!
Điền Trân cùng Lý Tự Nghiệp cùng mừng rỡ chạy tới trước mặt của Tần Tiêu, quỳ một chân trên đất, chắp tay tại chào theo tiêu chuẩn quân sĩ Đại Đường, cùng kêu lên:
– Đại suất, hai tòa cầu nổi đã làm xong, thỉnh đại suất hạ lệnh!
Tần Tiêu nhìn một qua mặt trời tính toán thời gian, thời gian hiện giờ là hai giờ buổi chiều, vừa vặn không có vượt qua quy định.
Hành quân ở bên ngoài không quá thuận tiện sử dụng thường dụng đồng hồ nước, cho nên chỉ có thể nhìn ” bóng mặt trời ” mà nắm chắc thời gian.
Trong nội tâm của Tần Tiêu cũng cảm thấy vui mừng, nhiệm vụ giao đầu tiên xem như hoàn thành viên mãn. Tần Tiêu trở mình lên ngựa, lớn tiếng nói:
– Kỵ binh đi đầu, đồ quân nhu kế tiếp, lần lượt vượt qua sông. Trước giờ Mùi toàn quân phải qua bờ bắc, tiến lên.
Các binh sĩ giày vò hồi lâu nhìn qua thành quả lao động của mình ngược lại cảm thấy lên tinh thần, cùng kêu lên đáp lại, bắt dầu vượt sông Vị Thủy.
Cứ như vậy một chi đội mũ mệt mỏi đầy tiếng oán than dậy đất cũng hùng dũng vượt qua cầu gỗ mình làm, qua sông Vị Thủy, đi lên bờ bắc.
Bờ bắc phần lớn là đồi núi cao, so với bờ nam thì cao hơn.
Đại quân chỉnh đốn hoàn tất Tần Tiêu lại ra lệnh.
– Hủy cầu!
– Ah!
Lời này vừa ra mọi người xôn xao.
Tần Tiêu ra lệnh đáng tin:
– Mỗi đội phân một người ra hủy cầu, hai người đi nấu cơm, những người khác thì kiến tao doanh trại, không được sai sót!
Thời nhà Đường quân đội biên chế dùng ” hỏa ” làm đơn vị nhỏ nhất, mỗi hỏa mười người, mỗi năm hỏa thành một hội và một đội trưởng. Trên cơ bản quân lệnh hạ đạt là do chủ suât tới tướng quân đưa ra, tướng quân đến Đô úy, sau đó lại xuống dưới đội trưởng. Hành động cũng phân làm như vậy.