Cổ Như Hải quá sợ hãi:
– Ngươi không nên ngậm máu phun người! Đại nhân, tiện nhân này sắp chết muốn kéo thảo dân xuống nước, không nên tin chuyện ma quỷ của ả!
Lý Tự Nghiệp bắt lấy vai của hắn, quát:
– Im miệng cho lão tử! Yên tĩnh lắng nghe. Đại nhân của chúng ta không phải là loại người ngu đần, là thật là giả ngài sao không biết được!
Đoạn Như vẻ mặt bi hận nhìn qua Cổ Như Hải:
– Ngươi chính là lão súc sinh, chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn còn tìm mọi cách ngụy biện, chờ một chốc đi ngươi còn nói được hay không! Ta sẽ đem hành vi ghê tởm của ngươi nói ra.
Sắc mặt Tần Tiêu trầm xuống, quát:
– Ít nói lời vô ích, rốt cuộc là chuyện gì.
– Hai mươi năm trước ta gặp được Cổ Như Hải. Lúc ấy hắn đã lừa gạt ta, hắn lưng cõng ta bỏ trốn cùng với hắn. Hắn xảo ngôn đầu độc bảo ta trộm gia tộc ba vạn lượng ngân phiếu cùng hắn trốn sáng xứ khác. Bởi vì việc này lão phụ ta tức giận mà chết. Không nghĩ tới lão súc sinh này chiếm thân thể của ta xong thì lừa ngân phiếu biến mất không còn tăm hơi. Ta thương tâm gần chết nên đi lên núi muốn tự tử, không nghĩ tới trời không cho ta chết được, ta được ẩn thế cao nhân cứu sống. Về sau người này không chỉ cứu mạng của ta mà truyền cho ta võ nghệ, còn tìm kiếm danh y khắp nơi giúp ta chữa tốt vết thương do dung nham cọ quẹt trên mặt, vì vậy gương mặt của ta đã biến đổi. Bắt đầu từ khi đó ta đã thề nhất định phải tìm được Cổ Như Hải lão súc sinh này, ta phải trả toàn bộ thống khổ của mình lại cho hắn gấp trăm lần!
– Trừ cừu hận thì tâm của ta đã chết. Vì vậy ta liền dấn thân sông Tần Hoài làm kỹ nữ, trở thành một hoa khôi danh tiếng. Về sau trong lúc ta vô tình phát hiện Cổ Như Hải thình lình đã là phú thương nổi danh vì vậy ta đã đi tới nơi này mở Phiêu Hương Lâu.
Tần Tiêu ngắt lời nói:
– Chờ một chút, ngươi muốn báo thù thì với võ nghệ của ngươi trực tiếp giết Cổ Như Hải chẳng phải dễ dàng sao?
– Hừ, như vậy chẳng phải tiện nghi cho hắn sao!
Dứt lời đột nhiên Đoạn Như cười lên như điên.
– Tốt cho mặt người dạ thú Cổ Như Hải, hắn trông coi không cho con mình ra ngoài ăn chơi đàng điếm, chính mình cách năm ba ngày lại chạy tới Phiêu Hương Lâu lêu lổng, mỗi lần đều là quy nô mang cô nương tới biệt viện cho hắn. Khi đó ta không dưới trăm ngàn lần muốn giết ngươi, thế nhưng mà ta vẫn nhịn xuống, ta muốn ngươi đau khổ xấu hổ mà chết!
– Khâm Sai đại nhân, các vị, các ngươi có biết vì sao mà Cổ lão súc sinh này kháng cự con của hắn lấy Mạc Vân Nhi làm thê tử hay không? Hừ! Mọi người thật sự cho rằng hắn là chính nhân quân tử như vậy hay sao? Chuyện này bởi vì con của hắn kết hôn cũng là người mà hắn cũng muốn kết hôn!
Cổ Như Hải thét to một tiếng:
– Tiện nhân, ngươi đừng có nói, đừng có nói tiếp! Mọi người không nên tin nàng, nàng đang vu oan, vu oan đấy!
– Hừ, ta vu oan ngươi sao, Mạc Vân Nhi sẽ nói dối à?
Áp lực làm Mạc Vân Nhi cúi thấp đầu toàn thân phát run, trầm mặc không nói, hai tay dùng sức véo cánh tay của mình, xương cốt ngón tay rung lên, nhìn ra được nàng đau khổ thật lớn.
Đột nhiên Đoạn Như phát ra tiếng cười thảm thiết.
– Lão súc sinh, nhìn cái sắc mặt của ngươi kìa, tính không nhận nợ sao. Nhi tử cùng lão tử một người đầu hôm một kẻ cuối hôm, đúng là vui mà. Nhưng mà chuyện vui không chỉ có như vậy. Nếu ta nói ra thì lão súc sinh ngươi ngàn vạn lần không dám ra gặp người đâu.
Đột nhiên mọi người cảm thấy tâm huyết dâng trào, không biết nữ nhân đáng sợ này sẽ nói ra chuyện gì.
– Lão súc sinh, ngươi hãy nghe cho kỹ đi. Năm đó ngươi chiếm thân thể của ta xong thì ta đã mang thai. Tên của nó là Mạc Vân Nhi, chính là do ta sinh ra, cũng là con gái ruột của ngươi!
Lời vừa nói ra mọi người đồng thời cảm thấy trong đầu nổ “Ông” lên, Cổ Như Hải giống như bị sét đánh chán nản co quắp té trên mặt đất.
Mạc Vân Nhi ngẩng đầu lên toàn thân si ngốc, trước mắt như trời đất quay cuồng.