Tiểu Mật: Tiểu Bạch có nghe sư phụ gọi không. Nếu có thì gật đầu cho sư phụ biết nha. Đừng có lên tiếng kẻo Dạ Ngọc phát hiện đấy.
Tiểu Bạch đang không biết làm sao để né Dạ Ngọc đi tìm mọi người. Thì nghe tiếng gọi của tiểu sư phụ. Y mừng như được mùa, cứ thế mà gật gật đầu lia lịa như sợ sư phụ không thấy vậy.
Tiểu Mật: Được rồi, sư phụ thấy rồi. Đừng có gật nhiều thế là Dạ Ngọc sinh nghi đấy. Đệ tử nghe kỹ nha. Giờ Tiểu Bạch muốn thoát phải tiêu diệt được Dạ Ngọc. Nhưng bọn ta đi tìm rồi, mà không ra vị trí của trái tim Y – điểm yếu của Y. Nên giờ sư phụ nhờ Tiểu Bạch hỏi thăm tin tức nha. Sư phụ biết Tiểu Bạch thông minh sẽ có cách. Nay sư phụ đã làm phép lên Vảy Hộ Tâm, chỉ cần thông qua Vảy Hộ Tâm là những gì Tiểu Bạch và Dạ Ngọc nói chuyện sư phụ đều nghe rõ hết.
Tiểu Bạch (Tiểu Mật) nghe xong nói không nên lời. Tiểu sư phụ đã nhờ thì y phải làm. Nhưng hỏi Dạ Ngọc bằng cách nào để biết đây. Đang hoang mang không biết làm sao thì Dạ Ngọc lên tiếng.
Dạ Ngọc: Tiểu Mật, nàng lại làm sao vậy, sao lại cứ gật gật đầu vậy. Có chỗ nào không thoải mái thì nói với ta. Ta sẽ giúp nàng.
Tiểu Bạch (Tiểu Mật): Ta đây mỏi cổ nên vận động thôi. Có như vậy cũng không được ah. Ta nói với ngươi rồi. Ta ghét ai đụng chạm vào người ta. Ngươi tránh xa ta ra, nói gì nói.
Dạ Ngọc sợ Tiểu Mật lại cự tuyệt ghét y thêm, nên Y lùi ra một đoạn.
Dạ Ngọc: Thôi nàng đừng bực bội thế, xấu lắm. Nếu nàng không thích gì nói ta, ta sẽ tránh để nàng thấy ta yêu nàng đến nhường nào. Đây là trái cây tươi, ta mới hái xuống. Để ta gọt vỏ xong đút nàng ăn nha. Quả này ngọt lắm.
Tiểu Bạch: Ta không đói và không muốn ăn trái cây gì đó. Ngươi chỉ là một cái xác khô héo, làm gì có trái tim mà đòi yêu ta. Ngươi đừng có thấy ta nhỏ mà lừa gạt ta. Tốt hết nên thả ta về. Không là Cửu Cửu ta sẽ đến đây giết ngươi đó.
Dạ Ngọc hắn cười hihi khi nghe nàng nói. Cửu Cửu nàng chỉ là người phàm làm sao đấu lại ta. Giờ chắc hắn đã bị phép của ta làm cho quên đi sự tồn tại của nàng rồi. Mọi người trong thôn xóm đểu không ai biết sự tồn tại của ta, nên làm gì mà đi cứu nàng. Nhưng nàng cứ yên tâm. Ta yêu thích nàng thật lòng. Nên sẽ không hại nàng. Sao nàng dám khẳng định ta không có trái tim chứ. Dù là yêu ma, quỷ quái hay là thần thánh, tiên gì cũng đều có trái tim. Chằng qua trái tim ta không ở trên người ta thôi.
Tiểu Bạch (Tiểu Mật): Vậy ngươi đem trái tim của ngươi ra đây cho ta xem, để xem nó có hình dáng tròn méo thế nào. Ngươi chỉ biết nói suông, nói lời có cánh xáo rỗng vậy, ai mà tin ngươi nổi chứ. Ta không dễ bị ngươi lừa gạt thế đâu. Đừng có mơ, hừ….
Dạ Ngọc thấy Tiểu Mật có vẻ không tin tưởng y.
Y cũng nói thật: Thật ra trái tim ta luôn luôn ở bên cạnh ta, nhưng có điều mọi người không ai có thể thấy. Chỉ cần nàng yêu ta thật lòng, trao cho ta nụ hôn thật lòng mà ta tin tưởng nàng, thì nàng sẽ nhìn thấy nó. Nếu nàng muốn biết hình dáng nó thì hãy yêu ta đi. Ta tin nàng yêu ta, tự nhiên trái tim ta sẽ trao cho nàng.
Nghe xong, Tiểu Bạch (Tiểu Mật) như muốn xỉu ngang. Hắn bực bội mắng.
Tiểu Bạch (Tiểu Mật): Ngươi tưởng ta ngu chắc. Một đứa bé 7 tuổi như ta, biết gì là yêu, là rung động mà ngươi bảo ta yêu ngươi. Nếu ngươi muốn lừa gạt ta thì cũng đừng nói chuyện phi lý thế. Ngươi đúng là người hết sức ngu ngốc, lại còn hoang tưởng. Ngươi nghĩ sao bảo ta 7 tuổi yêu ngươi chứ. Ngươi có tin nếu có tay, ta bóp chết ngươi vì sự ngu xuẩn, hoang đường đó không. Dù ta có trưởng thành hơn, biết yêu cũng sẽ không động lòng với tên xác khô xấu xí như ngươi.
Dạ Ngọc: Nàng bình tĩnh nào, bớt giận. Ta có nói giờ nàng động lòng yêu ta đâu. Chúng ta còn rất nhiều thời gian bên nhau. Nếu trưởng thành nàng chưa rung động với ta thì ta cũng sẽ đợi. Ta không ép nàng. Ta sẽ giúp nàng luyện thuật trường sinh bất lão, mãi mãi trẻ đẹp như bây giờ. Còn nàng thích dung mạo ta như thế nào nàng cứ nói. Ta sẽ biến ra như vậy. Điều đó dễ mà. Thôi, ăn trái cây này đi, dưỡng nhan đó. Y vừa nói vừa tiến đến bên Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch bực bội, thật vượt quá sự chịu đựng của hắn mà. Hắn là con trai, con trai đó, bảo hắn đi yêu con trai, lại là cái xác khô cằn nữa chứ. Sao hắn có thể chịu đựng mà đi nói chuyện cùng cái thứ hoang tưởng này.
Tiểu Bạch: Ngươi, cút, cút thẳng ra ngoài cho ta. Ta không muốn nói chuyện với ngươi thêm nữa. Ngươi không cút là ta cắn lưỡi tự tử đó. Ngươi mà vào đây, không được sự cho phép của ta, ta sẽ tự hủy bản thân. Ta xem ngươi giam giữ ta bằng cách nào. Cút ngay.
Dạ Ngọc: Nàng cứ bình tĩnh, ta đi ra ngay. Khi nào nàng hết giận ta lại vào.
Sau khi đuổi được Dạ Ngọc ra ngoài, Tiểu Bạch vẫn còn bực bội. Hắn không ngờ, hiện tại hắn phải ở bên cạnh đối phó với một xác yêu lại còn có bệnh hoang tưởng, ngu ngốc. Giờ hắn làm sao đây, lỡ tiểu sư phụ bảo hắn đi yêu cái xác kia thì hắn phải làm sao đây. Hắn thấy hắn quá khổ mà. Chỉ muốn sống yên ổn qua ngày cũng không được.