Nàng dứt lời liền không giữ ý tứ cắm đầu cắm cổ chạy về nhà, nhưng vừa chạy được hai bước thì quay đầu lại, giọng khàn khàn: “Thiệu tướng quân, đệ đệ ta đỗ rồi, đỗ Trạng nguyên.”
“Ừ, biết rồi.” Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng hắn đánh giá rất cao Trình Tri Hàn. “Chúc mừng!”
Thiệu Kỳ hiếm khi nói chuyện hòa nhã với nàng, thấy nàng vừa khóc vừa cười chạy trên đường, va người này đụng người kia, thật sự không có điểm nào giống khuê môm thục nữ, tuy nhiên cũng khá chân thật.
Trình Tri Dĩnh đem tin vui thông báo cho cả nhà, đặc biệt là Trình Tri Hàn, sau đó tắm rửa thay y phục chỉn chu tươm tất, trịnh trọng đến từ đường thắp hương báo cáo tổ tiên.
“Tổ tiên trên cao, cha, mẫu thân, Tri Hàn đỗ đạt rồi, đỗ hạng cao nhất, là đương kim Trạng nguyên. Nhị đệ công thành danh toại, làm rạng danh tổ tiên Trình gia, mang vinh quang về cho tông tộc. Nữ nhi coi như không phụ phó thác, hôm nay đến dâng hương tế cáo tổ tiên… Mẹ, con gái không làm mẹ thất vọng, con gái đã chống đỡ được Trình gia, hôm nay nhị đệ đỗ công danh, lo mối hôn sự tốt đẹp cho Tri Hàn và Tri Mẫn, trọng trách trên vai con cũng xem được hoàn thành, sau này xuống đó cũng có thể ăn nói, mẹ có phải rất tự hào về con không?”
***
Ninh thành phát sinh đại dịch, xu thế lây lan nhanh chóng, chẳng mấy chốc các làng trấn lân cận đều nhiễm dịch.
Thư viện tư lập Chiêu Hiền, Y các.
“Có nhìn thấy không, Văn Oánh đồng học đang nổi trận tam bành, hình như là cô ta nghe được phong thanh mười ngày sau Thiệu tướng quân sẽ cùng tiểu thư nhà Tô thị giảng* đại nhân bàn bạc chuyện hôn sự.”
(Quan ngũ phẩm trong Hàn Lâm viện.)
“Cũng chẳng trách, Tô tiểu thư nổi tiếng Họa* đại tài nữ, vừa nhu mì vừa xinh đẹp, gia thế tốt hơn, lại còn là biểu tỷ họ ngoại của Văn Oánh, làm sao đấu lại, đương nhiên chỉ có thể trốn ở đây trút giận lên chúng ta rồi. Ngược lại ta thấy Trình tiên sinh tốt hơn, bộc trực thẳng thắn, thích liền nói thích, đáng thương cho tiên si… Trình, Trình tiên sinh!”
(Họa, một trong cầm – kỳ – thi – họa.)
Hai cô gái thấy Trình Tri Dĩnh lập tức im lặng, lễ chào một tiếng liền đi mất.
Dù sao Trình gia bây giờ đã khác, Trình Tri Hàn vừa đỗ Trạng nguyên liền được Hoàng thượng khâm điểm tạm thời giữ chức Hàn Lâm Học sĩ*, ngày nhậm chức còn được Đại học sĩ gật đầu tán thưởng, tiền đồ vô lượng. Ai còn dám bàn tán lung tung trước mặt Trình Tri Dĩnh chứ, hơn nữa tiếp xúc thời gian dài, trong thư viện cũng có nhiều người yêu quý nàng.
(Tứ phẩm: Quan văn: Học sĩ (trong viện Hàn lâm), Thái giám, Trường sử (Thư ký về văn thư), Phó tổng ngự sử, Tham tri.)
*
“Thấy ngươi ăn mặc thướt tha, châu cài ngọc giắt thế này thật có chút không quen mắt.” Lâm An mỉm cười cảm khái.
Trình Tri Dĩnh nói thầm nàng cũng không quen, Tri Hàn cũng bảo nàng thích thế nào thì cứ thế ấy, không cần làm khó chính mình. Nhưng dù sao nàng không thể như trước đây, Tri Hàn là quan triều đình, nàng phải chú ý tác phong ăn mặc, không để nhị đệ bị người ta chê cười.
“Nhìn nhiều sẽ quen. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Đại sư huynh này của nàng sẽ không vô duyên vô cớ tới Trình trạch thăm nàng, giờ này Tri Mẫn lại đang ở hiệu thuốc, không có khả năng tới tìm tam nha đầu, cho nên nhất định có chuyện.
Vẻ mặt Lâm An trở nên nghiêm túc: “Tri Dĩnh, hai ngày nữa ta sẽ đi Ninh thành, sư phụ ở Mông Cổ cũng trên đường tới, ngươi có đi không?”
“Đại dịch ở Ninh thành?”
“Đúng vậy. Người mắc bệnh bị sốt và khó thở, khuôn mặt thiếu khí nhuốm xanh. Có dấu hiệu xuất huyết trong, trướng phế gây nôn mửa, chảy máu cam, bệnh nhân phát bệnh không quá mười ngày thì chết.”
Nàng nhíu mày: “Triệu chứng dịch tả chuột Tây Xiêm?”
“Đúng vậy. Là dịch tả ngươi đang nghiên cứu.”
Trình Tri Dĩnh trầm mặc rất lâu, lúc ngẩng đầu ánh mắt vô cùng kiên định: “Ta đi.”
“Tốt.” Lâm An nhếch môi: “Nếu ở đây khó chịu nghe người ta bàn tán hôn sự của Thiệu Kỳ, còn không bằng ngươi theo ta cùng sư phụ thống khoái một phen.”
“Ta đi chuẩn bị. Không tiễn.”
“Đệ/muội không đồng ý!”
Trình Tri Dĩnh vừa đứng dậy liền thấy Trình Tri Hàn và Trình Tri Mẫn ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt hai người xanh mét.
Trình Tri Hàn nói: “Tỷ, đừng đi. Nhà chúng ta chỉ còn lại ba người, tỷ đừng đi.”
“Nếu hai người đi phải mang muội theo, dù sao muội sẽ không cho hai người cứ thế đi tìm chết!” Trình Tri Mẫn bướng bỉnh kéo tay tỷ tỷ, khóe mắt đỏ hoe.
“Làm càn!” Lâm An nghiêm mặt khẽ quát: “Đó là nơi thế nào? Muội không được đi! Hơn nữa năng lực của ta và đại tỷ muội lợi hại như thế, ai nói tới ổ dịch thì nhất định sẽ chết, muội ngoan ngoãn ở nhà chờ chúng ta trở về. Khi trở lại, sẽ là lúc ta mang tam thư lục lễ tới hỏi cưới muội, ở nhà chờ ta!”
Tri Mẫn òa khóc nức nở. Trình Tri Hàn vẫn cố chấp nhìn tỷ tỷ chằm chằm.
Trình Tri Dĩnh yên lặng nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh kiên định: “Tri Hàn, Ninh thành thiếu một đại phu như tỷ cũng không tính là gì, nhưng công trình dịch tả này tỷ đã nghiên cứu rất nhiều năm, rõ ràng có thể có cơ hội cứu chữa cho họ, nhưng lại khoanh tay đứng nhìn. Tương lai về sau, lòng tỷ sẽ không yên được. Hơn nữa, đệ nhẫn tâm nhìn nhiều người như vậy chết đi ư?!”
…
Trình Tri Dĩnh thu xếp ổn thỏa chuyện trong nhà, ra hiệu thuốc an bài một chút, nha đầu Dân Lan phụ việc ngoài hiệu thuốc còn tưởng nàng căn dặn hậu sự, thút thít nói cho dù Thiệu tướng quân lấy thê tử bà chủ cũng đừng nghĩ quẫn, tội gì vì một cái cây từ bỏ cả khu rừng.
Bước trên con đường về nhà quen thuộc, ghé thăm mấy nhà thường xuyên qua lại. Lang thang một hồi, lúc ngẩng đầu, không biết khi nào đã tới trước đại môn Thiệu phủ.
Môn phủ này nàng đã đi qua vô số lần, nhưng chưa lần nào tiến lên gọi cửa.
Trình Tri Dĩnh ngẩn người nhìn cánh cửa đen tuyền uy nghi, đột nhiên ghé vào.
“Xin vào thông báo, Trình Tri Dĩnh muốn bái phỏng Thiệu tướng quân.”
“Tướng quân nhà tôi đã ra ngoài rồi, xin cô nương hôm khác lại ghé. Hoặc là cô nương có chuyện quan trọng…”
“Không có gì.”
Trình Tri Dĩnh xua tay, “Đa tạ.”