Đứng ở trên sườn núi Văn Trạch trở tay bắt tinh linh trong tay, không biết cùng ai liên lạc, tiện tay lại đem tinh linh cất đi.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn thấy, Văn Trạch nhận ra, cười nhạt một cái nói:
– Lão đệ, xem ra còn mất một khoảng thời gian, chúng ta hình như không nhất thiết phải ở chỗ chờ, chúng ta tựa hồ đã lâu không có uống rượu với nhau rồi.
Hắn đã lên tiếng, Miêu Nghị cũng không tiện chối từ, nhưng luôn cảm thấy không thích hợp, không biết có phải mình nghi thần nghi quỷ hay không gật đầu đồng ý, đưa tay mời, nhưng trước khi đi lại âm thầm mệnh Dương Triệu Thanh truyền lệnh xuống, nghiêm ngặt chú ý bất cứ dị thường nào.
Văn Trạch đem thủ hạ đều lưu tại hiện trường, một mình theo Miêu Nghị trở về Đô thống phủ.
Đi đến Đô thống phủ, Văn Trạch còn chỉ vào trên cửa cười nói:
– Lập tức sẽ đổi thành Tổng đốc phủ rồi.
Trở lại bên trong phủ, tự có người chuẩn bị rượu và thức ăn đưa ra, hai người ngồi đối diện uống rượu, trò chuyện một ít chuyện tào lao, nhất là chuyện cũ năm đó ở ngự viên.
Miêu Nghị nhân cơ hội hỏi một chút chuyện của Chiến Như Ý hắn nghe Hạ Hầu Thừa Vũ càu nhàu nói ra chút chuyện này.
Văn Trạch thuận miệng nói ra, không muốn nói quá sâu, chỉ nói chuyện này không phải là điều chúng ta nên quan tâm.
Uống rượu đến giữa chừng, Dương Triệu Thanh đột nhiên báo lại:
– Đại nhân, nhận được tinh không thủ vệ tới tin, quân cận vệ Hoa Nghĩa Thiên Hoa Đại đô đốc tới tin, không ngăn cản được trực tiếp xông vào!
Miêu Nghị bỗng nhiên đứng lên, tức giận nói:
– Bảo bọn họ thủ ở đó làm cái gì không biết?
Dương Triệu Thanh vội la lên:
– Những người của Lệnh Hồ Đấu Trọng bên kia ra nhập vào có chút sợ hãi rụt rè, không dám cản quân cận vệ, là người lân cận của chúng ta qua hỏi tình hình mới biết được!
Miêu Nghị:
– Tới bao nhiều người?
Dương Triệu Thanh:
– Không biết, theo báo, khoảng hơn trăm người. Nhưng kỳ quái là bọn họ tựa hồ là từ Nguyệt Hành cung bên kia tới.
Miêu Nghị lập tức nhìn chằm chằm về phía Văn Trạch, trầm giọng nói:
– Hoa Đại đô đốc pháp điều tới vì sao trước đó không hề có một chút tin tức nào? Văn huynh rốt cục đang giở trò quỷ gì?
Văn Trạch mỉm cười, tự rót tự uống nói:
– Ta có thể giở trò quỷ gì, nếu như Lệnh Hồ Đấu Trọng đang làm trò quỷ. Ta cũng là mới vừa nhận được tin tức. Lệnh Hồ Đấu Trọng đối với ý chỉ biếm truất bất mãn, dần theo một đám tâm phúc ý đồ phản bội, kết quả đụng phải Hoa Đại đô đốc, đã bị Hoa Đại đô đốc chém rồi!
– Cái gì?
Miêu Nghị thất kinh, tức giận nói:
– Không thể nào! Nhân mã của hắn đều ở chỗ này, làm sao có thê phản bội?
Văn Trạch than thở:
– Lão đệ. Sự thực thắng hùng biện, trên đời này không có gì là không thể, chuyện không liên quan tới ngươi, an tâm ngồi xuống uống rượu của ngươi, đối với ngươi chỉ có lợi không có hại!
Miêu Nghị sắc mặt âm trầm:
– Họ Văn kia, ngươi hãm hại ta!
Dứt lời, bên ngoài rào rào vọt vào một đám nhân mã. Thanh Nguyệt trực tiếp đem người vây quanh Văn Trạch, Thanh Nguyệt đưa đao đặt trên cổ của Văn Trạch.
Văn Trạch căn bản không động đậy, vẫn như cũ tự mình uống rượu.
Miêu Nghị đã hướng Dương Triệu Thanh quát:
– Chuẩn bị chiến!