Miêu Nghị than thở:
– Đạo lý này ta hiểu ra! Chỉ là thủ đoạn của hắn khiến người ta khó mà phòng bị. Thu nhi, ta rất lo lắng, nàng lẽ nào không có chút lo lắng nào?
– Không phải! Chàng không hiểu!
Vân Tri Thu kiên quyết phủ nhận, xoay người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
– Ngưu nhị, thiếp hỏi chàng, lấy Quảng gia luận, Quảng gia thiếp thất có ai dám dùng vũ lực diệt trừ Vương phi Mỵ Nương?
Miêu Nghị sửng sốt, hồ nghi nói:
– Ngươi là muốn nói…
Vân Tri Thu lắc đầu:
– Trực tiếp trả lời câu hỏi của thiếp là được.
Miêu Nghị hơi chút suy tư, nói:
– Không dám!
Vân Tri Thu lại nói:
– Doanh Cửu Quang thì thế nào? Doanh Cửu Quang chỉ mới nghĩ muốn đưa Chiến Như Ý đỡ lên Hậu vị, nhưng dám sử dụng vũ lực diệt trừ Hạ Hầu Thừa Vũ chưa?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Không dám! Các loại thủ đoạn đều có, duy chỉ có không dùng vũ lực, ở trên Thiên Cung không có khả năng đắc thủ, cho dù không ở thiên cung, Hạ Hầu Thừa Vũ xuất hành lúc nào bên người cũng có đại quân đi theo, cao thủ nhiều như mây, một khi bại chuyện, không ai gánh nổi hậu quả, Hạ Hầu Thừa Vũ là Thiên hậu, không phải phi tử bình thường!
Vân Tri Thu gật đầu nói:
– Chính là chỗ này! Hắn Dương Khánh không dám dùng vũ lực đối phó ta, hậu quả bại lộ hắn không gánh nổi, cho nên hắn chỉ có thể lén lút sử dụng chút mánh khóe nhỏ! Đại nhân tương lai đứng càng cao, thiếp càng an toàn, mấy mánh khóe nhỏ không đủ làm thiếp sợ! Thiếp không sợ hắn thông minh, không sợ hắn thủ đoạn cao minh, chỉ sợ hắn không đủ thông minh, chỉ sợ hắn thủ đoạn không cao minh, chỉ sợ hắn không có bản lĩnh cống hiến cho chàng! Hắn nếu không có bản lĩnh này, ta muốn ngoại trừ hắn dễ như trở bàn tay, hắn nếu có bản lĩnh, thiếp mới tha cho hắn một mạng!
Nàng chỉ về ngọn núi phía xa xa dưới ánh trăng mơ hồ.
– Nếu đại nhân có thể đăng cao hùng thiên hạ, thiếp có thể làm bạn bên người đại nhân ngắm phong cảnh từ trên cao. Dương Khánh thông minh hơn nữa thì thế nào, thủ đoạn nhiều hơn nữa thì thế nào? Thiếp trên cao nhìn xuống, mặc hắn làm gì thì làm, ở trong mắt thiếp cũng chỉ là ít trò mèo. Hắn chỉ là một miếng đá để thiếp mượn lực đặt chân mà thôi, chỉ là cần hoặc không cần, ai sợ ai?
Miêu Nghị mở miệng muốn nói.
Vân Tri Thu giơ bàn tay đặt lên môi hắn nhẹ nhàng cản lại.
– Ta, Vân Tri Thu là Miêu Nghị chàng cưới hỏi đàng hoàng, điểm này không người nào có thể thay thế được, ai tới đều đoạt được hai chữ “Bạn đời” trong cái nhà này, ngoại trừ ta xứng gọi chàng là Ngưu Nhị, còn có ai dám lỗ mãng? Một ngón tay dùng sức chỉ xuống dưới chân, đôi mắt sáng quắc, nói:
– Ta sẽ đứng ở chỗ này, mặc hắn hô mưa gọi gió tới, mặc hắn tinh phong huyết vũ, mặc hắn càn khôn điên đảo, ta vẫn đứng yên!
Giọng nói trầm bổng làm người ta giác ngộ! Miêu Nghị ngây ngẩn nhìn nàng, phát hiện trong chớp nhoáng này Vân Tri Thu trên người đột nhiên bộc phát ra một phong thái khác thường!
Một cảnh phong hoa làm người ta kinh diễm, làm hắn có cảm giác như mơ.
Mà điều hắn lại càng không biết chính là, dưới áo trước ngực hắn viên mặc lục châu cũng phát ra một đạo ám quang.
– Ngưu Nhị! Chàng chỉ cần biết một điểm là của ta ai cũng không đoạt được, mặc hắn Dương Khánh thông minh cái thế, thủ đoạn tuyệt luân, cho hắn một vạn Dương Khánh qua đây cũng không làm được!