Trong lòng không thoải mái ngược lại là tiếp theo, cái này làm không tốt liên quan đến tiền đồ của y. Bị người có ý chí tiến hành lợi dụng, hậu quả khó mà lường được.
– Ta muốn liên hệ với phụ vương, cởi bỏ cấm chế trên người ta.
Doanh Vô Mãn đột nhiên dừng bước quát lên.
Tiểu tướng trong đình phía ngoài Ngô Tiên Kỳ cùng Chiết Xuân Thu đều thần sắc run rẩy, đều chột dạ cúi đầu, không ai dám ứng thừa.. Ai dám… Một khi Doanh Vô Mãn có liên lạc với thiên Vương, sự tình lập tức ra khỏi bao. Vương gia hạ lệnh bắt người lại có thể tự do hành động, như vậy cũng được sao? Vương gia há có thể cho phép lỗ hổng như vậy mở ra?
Cấm chế?
Dương Triệu Thanh bất động thanh sắc giương mắt quan sát.
– Ngươi!
Doanh Vô Mãn ngón tay chỉ tiểu tướng trong đình, người này lập tức quỳ trên đất cúi đầu sống chết không lên tiếng, kết quả bị Doanh Vô Mãn một cước đạp té xuống đất.
Chiết Xuân Thu thấy Doanh Vô Mãn nhìn đến tranh thủ thời gian hét lên:
– Hầu gia, cho dù lão nô liều chết giải khai cấm chế cho ngài, nhưng ngài có nghĩ tới hậu quả hay không? Ngài lập công lao lớn hơn chỉ sợ cũng bị chuyện cãi Vương lệnh che đỡ. Hầu gia không nghe lời Vương gia, ngài nghĩ Vương gia sẽ xem ngài như thế nào?
Một câu làm cho Doanh Vô Mãn bình tình trở lai, ánh mắt lại nhìn chăm chăm về phía Dương Triệu Thanh:
Ngươi liên hệ Ngưu Hữu Đức, truyền lời, bản hầu cùng hắn nói chuyện.
Dương Triệu Thanh cười khổ:
– Mạt tướng trên người có cấm chế.
Doanh Vô Mãn nghiêng đầu nhìn Ngô Tiên Kỳ ý bảo nói:
– Cởi bỏ cho y!
Cái này có thể. Ngô Tiên Kỳ lúc này tiến lên ra tay, mệnh lệnh của Ngao Phi cùng mệnh lệnh của Vương gia hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Huống chi quay đầu lại lại có thể đem cấm chế lại thêm thân. Với tu vi của y cũng không sợ Dương Triệu Thanh có thể đùa nghịch dạng gì.
Giải khai cấm chế xong Dương Triệu thanh hơi chút hoạt động hạ thân lúc này mới run rẩy tay áo, nhưng vừa sờ tay lại cười khổ một tiếng, nói:
– Hầu gia, đã quên mọi thứ trên người ta đều bị tịch thu, không cách nào liên hệ với Ngưu đô thống.
Doanh Vô Mãn lập tức có loại cảm giác bị chơi xỏ, sầm mặt lại không đợi y mở miệng, Dương Triệu Thanh lại liên vội vàng khoát tay nói:
– Hầu gia không cần lo lắng, còn có Từ Đường Nhiên. Từ Đường Nhiên có sao linh có thể liên hệ với Ngưu đô thống. Để cho Từ Đường Nhiên truyền lời cũng giống nhau.
Doanh Vô Mãn lập tức nhìn chằm chằm về phía Chiết Xuân Thu:
– Đem người ra nói.
Dương Triệu Thanh trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra, xem ra Từ Đường Nhiên còn sống.
Chiết Xuân Thu trong lòng thở dài một tiếng, loại con em quyền quý mắt cao hơn đầu này thật khó hầu hạ. Hết lần này tới lần khác trêu chọc không thôi.
Y chỉ có thể hướng một bên người chữa thương cho mình báo cho biết, thứ hai vung tay lên đem Từ Đường Nhiên chật vật không chịu nổi ném ra.
Từ Đường Nhiên rơi xuống đất lảo đảo nhìn bốn phía, nhìn thấy Dương Triệu Thanh không khỏi khẽ giật mình, chợt vui mừng, khóe mắt chán chường bước nhanh qua, bắt cánh tay Dương Triệu Thanh:
– Dương huynh, sao ngươi lại tới đây? Ngụ ý là tới cứu ta sao?
Đã mỏi mắt chờ mong, có xúc động muốn khóc.
Dương Triệu Thanh bắt bàn tay y vỗ nhè nhẹ, phía dưới ngón tay lại rất nhanh chỉ vào bàn tay Từ Đường Nhiên, đúng là tiết tậu liên lạc bình thường giữa hai người bằng sao linh, biểu hiện lắc đầu cười khổ nói:
– Từ huynh không việc gì là tốt rồi, tóm lại việc này nói rất dài dòng, một lời khó nói hết.
– À…
Vẻ mặt chờ mong ủa Từ Đường Nhiên chớp mắt biến mất, ngược lại gương mặt thần sắc phức tạp, nuốt một ngụm nước bọt, khó nhọc nói:
– Ngươi cũng bị bắt.
Doanh Vô Mãn không kiên nhẫn xem hai người gặp mặt
– Nhanh lên!
Dương Triệu Thanh lúc này nói đại khái tình huống cho Từ Đường Nhiên, cuối cùng buông tay thở dài:
– Làm theo Doanh hầu nói đi, chúng ta có thể ít bị đau khổ một chút.
Từ Đường Nhiên kinh ngạc nhìn y trong chốc lát, trong mắt thần sắc không hiểu, thậm chí có một vẻ hoảng sợ hiện lên, cuối cùng nhất chậm rãi quay đầu nhìn về phía vừa rồi, nói:
– Sao Tinh linh liên lạc với Hòa đại nhân không ở trên tay của ta.