Ngọc La Sát trầm lặng, hỏi:
– Chắc chắn đại sư có quan hệ rất sâu với Ngưu Hữu Đức, nếu đại sư đã biết ta và hắn là kẻ thù, vì sao lại giúp ta chạy trốn?
– Kẻ thù…
Thất Giới đại sư suy tư rồi từ từ nói:
– Chúng sinh bình đẳng, lão nạp từ lúc tu hành đến nay, không có kẻ thù!
Ngọc La Sát có chút kinh ngạc, nói:
– Lẽ nào một kẻ thù cũng không có!
Thất Giới đại sư lắc đầu, nói:
– Không có!
Ngọc La Sát vẻ mặt khó có thể tin được, nếu nói trước kia cô ta vẫn hoài nghi Thất Giới cứu cô ta có phải là có gì mờ ám hay không, có lẽ Thất Giới đại sư nói đạo lý gì cô ta cũng sẽ không tin, bởi vì cô ta là đến để thăm dò, nhưng một câu “không có kẻ thù” bỗng chốc giải khai toàn bộ nghi hoặc trong lòng cô ta. So với thiên ngôn vạn ngữ giải thích còn có tác dụng hơn, cuối cùng chậm rãi gật đầu nói:
– Ta hiểu tồi, tạ đại sư chỉ giáo!
Nói xong liền khom người tạ ơn. Sau đó quay người rời đi.
Mặt trời chói chang nắng gắt, ven hồ mới chất đống thêm một đống gỗ, một nhà sàn bằng gỗ đã được dựng thành cơ bản rồi, bắp tay Bát Giới mồ hôi đổ như mưa, đang bò trên giá gỗ vung búa đập xuống cái mộng.
Ở trong đình bên cạnh, Ngọc La Sát ngồi dựa vào cây cột bên cạnh cầm bình nước từ từ uống ước, nghiêng đầu nhìn Bát Giới đang làm nhà cho cô, có thể nhìn ra Bát Giới làm căn nhà này rất tỉ mỉ.
Nhìn một lát, Ngọc La Sát bỗng nhiên xoay người ra khỏi đình, đi đến trong căn nhà gỗ đã hình thành được khung ban đầu, quơ quơ bình nước với Bát Giới đang ở trên xà nhà, nói:
– Xuống đây uống chút nước.
Bát Giới vừa nhìn, xoay người nhảy xuống, đưa tay ra đón lấy bình nước, ai biết Ngọc La Sát lại giấu bình nước ở phía sau lưng, cười nói:
– Nói một câu ngươi yêu ta đi!
Bát Giới sửng sốt một chút, tức cười nói:
– Đừng làm loạn nữa, có hơi khát nước rồi.
Ngọc La Sát lắc đầu không cho, chỉ hỏi:
– Nói hay là không nói?
Bát Giới than thở nói:
– Ta yêu nàng, được chưa!
Lời này đối với hắn mà nói không dễ dàng gì.
Ngọc La Sát lại hiểu ý mỉm cười, lập tức cười tươi rực rỡ, trên mặt có chứa một chút không hài lòng dường như trong nháy mắt đã tiêu tan thành mây khói, cầm bình nước rót vào miệng của mình rồi ném bình nước ra đằng sau.
Bát Giới há hốc miệng, nói:
– Nàng có bệnh sao? Ta…
Nói còn chưa dứt lời, liền bị Ngọc La Sát nhào tới ôm lấy, bị miệng cô ta chặn miệng mình lại, tiếp đó ùng ục ùng ục đem nước ở trong miệng cô ta chuyển vào trong miệng hắn.
Bát Giới không thích nghi được phương thức uống nước như vậy, muốn đẩy cô ta ra, nhưng Ngọc La Sát lại ôm chặt không buông, ghé vào bên tai hắn nỉ non.
– Muốn ta!
– Ách… ở chỗ này ban ngày ban mặt không thích hợp cho lắm.
– Vừa xem rồi, bên ngoài không có người.
Bát Giới lập tức nhìn xung quanh, hình như không có người thật, lập tức không khách khí, rất nhanh lột sạch sẽ đồ trên người Ngọc La Sát…
Hai ngày sau, trong chùa thần hồn ngã ra trên mặt đất kêu ùng oàng, hình như trên thân phong tượng thần hồn xuất hiện vết nứt, cuối cùng vỡ tung ra, một luồng kim quang nhân ảnh lại một lần nữa đứng lên, vỏ bị nứt ra trên mặt đất hóa thành khói tan biến mất. Ở ngoài cửa, tiếng tụng kinh của Huyết Yêu cũng một lần nữa vang lên.
Miêu Nghị đứng ở cửa chờ đợi, cho nên tận mắt thấy một màn thần kỳ này.
Kim diễm hỏa nhãn của Yêu Tăng Nam Ba nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, chầm chậm bay lên, hai người ngăn cách ở một cửa lớn vô hình quan sát lẫn nhau.
– Ngươi chính là Ngưu Hữu Đức ư?
Yêu Tăng Nam Ba cất tiếng hỏi.
Miêu nghị có chút kinh ngạc hỏi:
– Ngươi đã từng nghe nói đến ta ư?
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút vinh hạnh.
Hỏa nhãn của Yêu Tăng Nam Ba nhìn Huyết Yêu đang tụng kinh ở bên ngoài, nói:
– Mỗi người đến đây ta đều sẽ hỏi một việc ở bên ngoài, năm đó lúc cô ta nhận khống chế ta, ta đã nghe nói từ trong miệng cô ta.
Miêu Nghị lại hiếu kỳ hỏi:
– Làm sao ông biết ta chính là Ngưu Hữu Đức?