Trong lúc Miêu nghị quay trở về thế giới nhỏ một chuyện, hầu như đều mang theo đội ngũ ở thế giới nhỏ đến địa ngục.
Đảo mắt một cái đã là năm năm sau, thiên cung báo tin vui thiên hạ cùng chúc mừng. Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ bụng mang thai nghén rốt cuộc cũng hạ sinh.
Thiên Đế có con, đại xá thiên hạ! Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ nhân cơ hội này mở miệng cầu xin xây dựng cho phủ đô thống U Minh một nơi để sống yên ổn.
Thanh chủ ôm hài nhi trong ngực không đáp ứng, chẳng qua là nhìn hài nhi trong ngực mà trầm mặc hồi lâu.
Sau đó từ bên Nguyệt Hành Cung đột nhiên có người bái phỏng Miêu Nghị. Nguyệt Hành Cung vậy mà chủ động đáp ứng Miêu Nghị, nguyện nhường một miếng đất làm nơi đặt chân cho phủ đô thống U Minh.
Miêu Nghị cũng không nhìn xuống, hạ lệnh cho Dương Triệu Thanh dẫn người đi nhận địa bàn, bản thân thì lập tức dẫn theo một đội binh mã đi ngự viên.
Thiên Hậu có tin mừng, hạ sinh thiên tử. Miêu Nghị thân là thuộc hạ lệ thuộc trực tiếp Thiên Tẫn Cung, chuẩn bị hậu lễ trình lên.
Trước đó đã nhận được sự cho phép của Thiên Tẫn Cung, lần này tiến vào ngự viên rất thuận lợi, sắp xếp xong cho hơn một trăm người ngựa đi theo ở ngự viên, trong lúc chờ đợi tiệc mừng, Miêu Nghị mang theo Phi Hồng, đến Lục Ương Viên thăm viếng Lục bà bà.
Mấy ngày ở Lục Ương viên, thiên tử đầy tháng mở tiệc, toàn bộ ly cung thậm chí là ngự viên đều được hớn hở vui sướng trang hoàng. Quần thần đến chúc mừng, với tư cách là thuộc hạ lệ thuộc trực tiếp dưới tay Thiên Hậu, Miêu Nghị may mắn lần nữa được tiến ly cung tham gia yến hội.
Bất kể nói như thế nào, Khấu Lăng Hư vẫn mang cái tiếng “Nghĩa phụ”, thế đến trước khi yến tiệc bắt đầu, biết tin người Khấu gia đến Miêu Nghị liền tiến về phía trước biệt viện, bái kiến người Khấu gia.
Cả gia đình Khấu gia cao thấp nhìn thấy hắn, gượng ép lộ ra chút tươi cười, cái thái độ chào hỏi này có chút thất lễ, người chào hỏi lại lo lắng không biết có gì đó không ổn hay không. Xem như năm đó khá thân cận với Khấu Văn Lam thế nhưng lúc này cũng có chút cảm giác khoảng cách.
Người khác nghĩ thế nào Miêu Nghị đều mặc kệ, dù sao Miêu Nghị nhìn thấy đều biết điều mà chào hỏi trước.
Trong lòng người phía dưới không chắc chắn, sau khi nhìn thấy Khấu Tranh thì thái độ cũng khá hơn một chút, bởi vì trong nội tâm rất tin tưởng người kia.
Lúc gặp được ba huynh đệ Khấu gia, Miêu Nghị chủ động chắp tay nói:
– Đại ca, nhị ca, tam ca.
Lại chắp tay chào hỏi một vòng khắp những người khác trong Khấu gia. Trong lúc vô tình ánh mắt giao nhau với ánh mắt đầy oán hận của Tùy Sở Sở, lại đảo mắt đến phần bụng đã có chút nhô lên của cô ta.
Khấu Miễn gật đầu cười nói:
– Đã đến.
Khấu Cần lại lộ vẻ mỉa nói một câu:
– Cái loại ăn cây táo rào cây sung.
Lúc nói đầu hắn nghiêng về một bên, nhìn như không biết đang nói ai thế nhưng kỳ thật ai cũng biết hắn đang nói ai. Lời này vừa ra, người Khấu gia càng thêm thiếu thái độ không tốt, không đúng mực rồi.
– Lão nhị!
Khấu Tranh quát lên một tiếng, rồi phất tay cho hạ nhân dẫn đường Miêu Nghị lui xuống, sau đó chủ động mời Miêu Nghị đi một bên nói chuyện.
Miêu Nghị bước theo, nhàn nhạt liếc nhìn ánh mắt quái gỡ của Khấu Cần, cái gì cũng chưa nói, trên mặt cũng không nhìn ra hỉ nộ ái ố, chỉ là thoáng qua còn có thể nghe thấy tiếng hừ lạnh của Khấu Cần ở sau lưng.
– Tính tình của nhị ca ngươi là vậy, đừng để trong lòng. Ngươi ở bên kia xem như không tồi.