Muốn không bất ngờ cũng không được. Tình huống Tâm Bảo địa lần này dường như càng ngày càng kỳ quặc rồi.
Một mình phi hành ở trong u ám kèm theo tiếng nước chảy ào ào, đến chỗ mấy ngoài trăm dặm xong, Miêu Nghị lắc mình bay lên, chui vào bên trên động đá. Đi lên thẳng tắp mấy trăm trượng, thẳng lên thông đạo cong quẹo rồi ngang, đi hơn trăm trượng cự ly nữa, mật thất xuất hiện ở trước mắt, bức họa Phi Thiên nữ tử quen thuộc đó ở đối diện.
Miêu Nghị đi tới trước bức họa cau mày, lại quay đầu nhìn đường đi phía sau, khuôn mặt đầy vẻ hồ nghi.
Lần này bức họa Phi Thiên nữ tử cũng có chút không bình thường, trước kia đều là giống như phù điêu, lần này không ngờ lại chẳng qua là điêu khắc. Còn có một thứ không bình thường nữa, trước kia mỗi một chỗ tàng bảo đều có yêu tu bị cột lại, lần này lại không có.
Quay đầu lại lần nữa, ánh mắt Miêu Nghị tập trung vào cánh tay nhẹ nhàng thư nâng cái hộp của Phi Thiên nữ tử. Lần này cái hộp tự nhiên cũng khắc họa ra.
Rào rào! Miêu Nghị đột nhiên giũ ra một cái thò cánh tay ra, hư nhiếp lơ lửng trên không, cái hộp khắc họa ra bị vỡ nát. Hắn chụp lấy khối đá tới tay, nhưng không xuất hiện cái hộp chân chính che dấu ở phía sau trong tưởng tượng.
Viên đá hư nhiếp trảo vào tay rơi xuống đất, ánh mắt Miêu Nghị kinh ngạc chăm chú nhìn trên vách đá vừa bị chụp phá ra đó, chỗ bị chụp phá ra đó không ngờ lại không phải là chắc thực, phía sau lại có một cái động, mơ hồ có quang mang nhu hòa thẩm thấu đi ra.
Miêu Nghị nhanh chóng thi pháp tra xét vào trong động, phía sau không chỉ có một lổ nhỏ, mà là một không gian thật lớn, cái vách đá khắc Phi Thiên nữ tử này chẳng qua là một bức tường phong chắn phía trước mà thôi, cũng không hề dày gì.
Đơn chưởng dựng lên, một chưởng đẩy ra một đạo pháp lực, rộp rộp rộp, tường đá ngăn chặn sụp đổ, mảng lớn ánh sáng dịu nhẹ ập vào mặt.
Hắn phất tay áo thi pháp quét bụi mù tràn ngập đi, chậm rãi đi tới cửa động, tình hình một không gian cự đại trong lòng đất rõ ràng đập vào mắt rất trực quan, tình hình bên trong làm cho biểu tình trên mặt Miêu Nghị ít nhiều có chút kinh ngạc, ánh mắt quét vào đủ loại thứ trong không gian trong lòng đất, chậm rãi đi xuống nấc thang của cửa động, nhìn chung quanh.
Một không gian trong lòng đất vô cùng xa hoa, một thứ không gian thuần túy được dùng kim loại hồng tinh chế tạo thành.
Đối diện ở phương vị hai góc là hai Phật tượng, một ngồi xếp bằng tỉnh tọa trên tòa hoa sen gương mặt từ bi, một tòa chân trần mà đứng chỉ đưa ra bóng lưng. Hai bức Phật tượng cao gần tới có trăm trượng, bởi vậy có thể thấy được không gian dưới đất này lớn thế nào. Mà Phật tượng cự đại này cũng đều là do hồng tinh chế tạo thành, có thể tưởng tượng được toàn bộ không gian vận dụng hết bao nhiều kim loại hồng tinh.
Đi xuống bậc thang, Miêu Nghị cứ cảm giác hai Phật tượng ở vị trí góc đó có vẻ sai sai, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, phía sau lưng còn có một bức Phật tượng, một bức Phật tượng nghiêng người nằm ngang, một cánh tay chông đỡ cái đầu, dường như đang nhắm mắt ngủ say, vừa tựa hồ như đang chợp mắt, mặt mang ý khẽ cười, không biết là đang cười cái gì, thoáng như mỉm cười trong giấc ngủ say, tạo cho người ta cảm giác thần bí.
Mà cửa tiến vào không gian dưới đất này ở ngay hình cung vòng dưới giường hạ hoa sen pháp luân mà Phật tượng ngủ.