– Cao đại nhân, ngài đã hoài nghi bọn họ có dính dáng đến vụ án ở Tây Đinh Vực, vậy tức là có liên can trọng đại, làm sao trở thành thứ yếu được?
Cao Quán nói:
– Không phải ta hoài nghi, là Vương phi của Quảng Vương phủ tố giác.
Độc Cô Vô hỏi:
– Vương phi cũng không tố giác quản gia Câu Việt của Quảng Vương phủ, đại nhân không thể cứ như vậy mà miễn cưỡng gán ghép được, như vậy về tình về lý đều không có cách gì nói được! Nếu như Cao đại nhân không có thời gian, không ngại để hạ quan thay mặt Cao đại nhân đi hỏi chuyện chứ, thế nào?-
Cao Quán trả lời:
– Bệ hạ có chỉ, vụ án ở Tây Đinh Vực, tam bộ liên thẩm! Lập tức bắt đầu, để tránh có người vì tình riêng mà làm việc bất chính, tất cả nhân viên liên quan đến vụ án ở Tây Đinh Vực, đều phải là người của ba bộ cùng nhau đến mới có thể bắt đầu thẩm án, không cho phép bất cứ người của một bộ nào lén lút tiếp xúc, bằng không quyết không bỏ qua. Nếu Độc Cô đại nhân cảm thấy ta nói không có đạo lý, đại nhân có thể tố cáo lên trên!
– Ngài… – Độc Cô Vô vẻ mặt giận giữ.
Rất nhanh chóng triển khai thẩm tra khẩu cung của Miêu Nghị, việc có liên quan đến lời khai của Miêu Nghị rất nhanh được nghiệm chứng, Vân Tri Thu thừa nhận quả thực có hứa hẹn với Miêu Nghị, việc này trong lòng mọi người đều biết rõ, khẳng định là hai người có thương lượng với nhau rồi.
Đối với việc của Giang Nhất Nhất bỏ trốn, bên này cũng tra hỏi không ít người đã từng truy bắt Giang Nhất Nhất, đều ăn khớp với lời Miêu Nghị nói, chứng minh Giang Nhất Nhất là cùng lúc có sẵn tu hành kim hiếm thấy, người có hai loại thuộc tính công pháp, tình huống mà Miêu Nghị gặp phải không ít người cũng đều đã gặp phải, đây chính là một trong những nguyên nhân khó bắt Giang Nhất Nhất.
Còn về người tiết lộ con đường chạy trốn của Giang Nhất Nhất, nhân viên của tam bộ liên tra cũng đã tra được rồi, Tây Đinh Vực quả thực có một phó đô thống tên là Chu Lang, thế nhưng lại phát hiện người này đã chết trận trong trận chiến ở Tây Đinh Vực rồi. Sau đó lại từ chỗ chiến lợi phẩm Lam Hổ Kỳ thu thập được tìm thấy vật phẩm của Chu Lang, tìm thấy tinh linh có pháp ấn với Miêu Nghị, mặt khác có thể chứng minh Miêu Nghị và Chu Lang có liên hệ với nhau.
Thế nhưng hoàn toàn cũng có khả năng là đã gian lận, nhưng, Chu Lang chết rồi, chết không đối chất!
Còn Giang Nhất Nhất tại sao lại cưỡng ép Vân Tri Thu giả, lẽ nào là cố ý khiêu khích Cận vệ quân và thế lực địa phương chém giết sao? Đây là một vấn đề lớn, nhưng Giang Nhất Nhất cũng không biết đang ở đâu, cũng không đối chứng.
Căn cứ vào các bằng chứng và vật chứng đưa ra tình hình quả thực là Chử Tử Sơn dẫn quân đi trùng hợp gặp phải Ngưu Hữu Đức, cũng quả thực là Chử Tử Sơn hạ lệnh động thủ trước, kết quả tra được có lợi cho Ngưu Hữu Đức.
Nhưng xuyên qua tình tiết ai cũng hiểu rõ, đây chính là Ngưu Hữu Đức bày ra một cái bẫy, Ngưu Hữu Đức nhìn thấy Chữ Tử Sơn sờ soạng trên dưới “Vân Tri Thu”, lập tức muốn cưới Vân Tri Thu vào cửa, Chử Tử Sơn không nổi cơn tam bành hạ lệnh tấn tông mới lạ. Nhưng Miêu Nghị trước khi đó không biết việc của Chử Tử Sơn và Vân Tri Thu, tất cả những người có khả năng biết được chân tướng không có người nào có thể làm ra khẩu cung bất lợi đối với Miêu Nghị, ngươi có thể làm gì được hắn đây?
Thiên Cung, Thanh Chủ ở chỗ Như Ý Thiên Phi kia mấy ngày cuối cùng cũng trở ra, Thượng Quan Thanh ở trước cửa nghênh đón, cùng ông ta rời đi.
– Vụ án ở Tây Đinh Vực điều tra thế nào rồi? – Thanh Chủ thuận miệng hỏi.
Thượng Quan Thanh lập tức đem tình hình bên đó báo lại kỹ càng.
Thanh Chủ nghe xong trầm mặc, nói:
– Tất cả chứng cứ đều chứng minh Ngưu Hữu Đức không phải cố ý, chỉ có một chút ám chỉ như đúng mà sai lẽ nào vụ án ở Tây Đinh Vực quả thực là trùng hợp sao?
Thượng Quan Thanh đè thấp thanh âm xuống chỉ điểm nói:
– Bệ hạ, Giang Nhất Nhất là người của Quần Anh Hội thủ hạ của lão nô, đây là cơ mật của Quần Anh Hội, ngay cả trong nội bộ Quần Anh Hội cũng không có nhiều người biết. Quần Anh Hội đã phát giác được có một nhóm nhân viên khả nghi, phái Giang Nhất Nhất đi bí mật tiếp xúc. Sau khi Vụ án xảy ra, lão nô đã cố ý điều tra việc này, dựa theo báo cáo lại, đến bây giờ Giang Nhất Nhất còn đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, lúc vụ án xảy ra rời khỏi chỗ phát sinh vụ án rất xa, căn bản không có khả năng chạy đi gây án được, Giang Nhất Nhất cũng phủ nhận tự mình làm chuyện này.
Thanh Chủ hiểu rõ, cười lạnh một tiếng, nói:
– Thật đúng là thằng nhãi con này làm trò, gan cũng không nhỏ, chỉ sợ hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Giang Nhất Nhất là người của Quần Anh Hội! – Nhưng việc này ông ta cũng không truy cứu, ngược lại còn bình phẩm một câu: – Có điều thằng nhãi kia có chuyện cũng không nói sai, cũng không làm sai. Cận vệ quân của trẫm đâu có thể đầu hàng người khác chứ? thằng nhãi con này không ít tật xấu trên người, nhưng phương hướng và lập trường lớn không có vấn đề gì, trẫm rất vui mừng! Người trẻ tuổi mà, tính khí kiêu căng xốc nổi, làm việc hấp ta hấp tấp có thể hiểu được, bệnh da lông ngắn cũng có thể mài giũa một chút, ai mà không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, thật sự nếu như xương cốt xảy ra vấn đề gì vậy thì thật là vô dụng rồi.