Cái gì gọi là tướng tại ngoại có thể không nghe quân lệnh? Đây chính là tướng tại ngoại có thể không nghe quân lệnh!
Sau khi nghe được hồi đáp, Dữu Trọng Chân đầu lớn như cái đấu, cảnh cáo Miêu Nghị: Ta sẽ liên hệ với phía Thiên phố để thả các ngươi tiến vào, chẳng qua ta cảnh cáo ngươi, không được gây sự trong Thiên phố, Thiên Đình giám sát hữu sử Cao Quán, Hiên Viên hầu cùng với ta đang khẩn cấp dẫn người chạy tới điều tra tình hình, nếu ngươi còn gây sự, ai cũng không bảo được ngươi, Cao Quán là người nào ngươi hẳn nên rõ ràng!
Miêu Nghị trả lời: Nếu mạt tướng thật muốn ồn ào gây sự, sớm đã dẫn người giết vào rồi, đâu cần ở ngoài thành đợi liên hệ với người Thiên phố làm gì? Các huynh đệ vừa cửu tử nhất sinh mới nhặt lại được mạng, tưởng muốn vào thành cứu trị mà thôi, lại bị người chặn ở ngoài thành không cho vào, các huynh đệ sớm đã giận sôi gan, nếu không phải mạt tướng đè lại, bọn họ sớm đã công thành!
Dữu Trọng Chân: Chuyện giữa ngươi cùng với nữ nhân kia đừng tưởng ta không biết, ta một mực xem trọng ngươi, bởi thế mới một mực mở một mắt nhắm một mắt, đừng tiếp tục khiến ta khó xử, ta tự sẽ nghĩ cách bảo hộ ngươi! Tóm lại không thể gây sự, nếu không ta tất không tha!
Sau khi cắt đứt liên hệ, Miêu Nghị lặng lẽ thu lại tinh linh.
Mà Dữu Trọng Chân cũng không phải ăn chay, cũng lưu hậu thủ phòng bị. Mục Vũ Liên khẩn cấp nhận được mệnh lệnh từ Dữu Trọng Chân, một khi Ngưu Hữu Đức gây sự, có thể lập tức tuyên bố pháp chỉ của Dữu Trọng Chân, do nàng tạm thế quyền chỉ huy Hắc Long ti, khống chế quân đội không cho gây sự, lúc tất yếu có thể trực tiếp bắt lại Ngưu Hữu Đức!
Ai ngờ Mục Vũ Liên quay đầu liền đi tới bên tai Miêu Nghị thầm thì hai tiếng, một năm một mười chuyển cáo trọn vẹn mật lệnh của Dữu Trọng Chân.
Miêu Nghị khẽ gật đầu biểu thị đã biết, nhìn xuống nén hương dưới đất, đã thiêu quá một nửa.
Hiện nay chi đại quân này chỉ nghe mệnh lệnh từ một người là hắn, ai cũng không ngăn trở được quyết tâm vào thành của Miêu Nghị!
Trong thủ thành cung, Diệp Dịch cũng rất nhanh liền nhận được hồi đáp từ mặt trên, cho biết thái độ của quân cận vệ, quân cận vệ nói huynh đệ mặt dưới có người tính mạng nguy tại sớm tối, tất phải khẩn cấp vào thành cứu trị, quân cận vệ bảo chứng mặt dưới sẽ không gây sự ở Thiên phố.
Diệp Dịch gấp, hỏi: Ngưu Hữu Đức lĩnh quân, thằng điên kia co việc gì mà không làm được, làm sao có thể bảo chứng?
Tổng trấn đại nhân đáp lời: Thả vào thành hay không, chính ngươi châm chước tình hình mà làm!
Diệp Dịch trợn tròn mắt, đã hiểu, thứ mặt trên cần chỉ là lời bảo chứng của quân cận vệ, cho dù Thiên phố có xảy ra chuyện thì trách nhiệm cũng không truy cứu được đến mặt trên. Nói đi thì phải nói lại, trước mắt mặt trên cũng hết cách rồi, không cố được xa như vậy, nếu Ngưu Hữu Đức phải muốn làm loạn, mặt trên cũng không ảnh hưởng tới được, chuyện mà Diệp Dịch hắn chọc ra chỉ có thể để chính hắn đứng ra gánh.
Thu lại tinh linh, Diệp Dịch xoay người nhìn sang Vân Tri Thu, bi thanh nói:
– Lão bản nương, sự chết sống của ta ngươi có thể không để ý, chẳng lẽ chết sống của Ngưu Hữu Đức ngươi cũng không để ý? Ngươi có nghĩ đến hậu quả khi Ngưu Hữu Đức huyết tẩy đồ thành không?
Cầu xin lâu như vậy, cuối cùng có một câu nói đến điểm mấu chốt, Vân Tri Thu cắn môi, sau cùng lỏng miệng nói:
– Ta và Ngưu tổng trấn thực sự chỉ là giao tình hời hợt, chẳng qua ta có thể thử xem, còn hắn có nghe ta hay không, ta cũng không biết.
Diệp Dịch đại hỉ, Ngưu Hữu Đức có thể vì nữ nhân này mà điên cuồng như thế, đâu thể không nghe lời cô ta, chỉ cần nàng chịu mở miệng thì dễ làm, bèn lia lia chắp tay cảm tạ, lại khẩn cấp vươn tay thỉnh mời nói:
– Thời gian nửa nén hương đã không còn nhiều, lão bản nương, mau mời!