– Người che giấu hành tung đã khai chưa?
Cao Quan đáp:
– Với loại người này đương nhiên phải dùng hình khiến kẻ đó nói thật. Có người bị dùng hình xong nghĩ ra, có người rõ ràng có đồng liêu đã thấy nhưng vẫn chết sống không chịu nhận, ví dụ thủ lĩnh Hướng Trung của Ảnh Vệ.
Cao Quan lật tay đưa đống ngọc điệp ra:
– Đây là ghi chép cuộc thẩm vấn, tổng cộng tra ra hai mươi bảy người đáng ngờ.
Năm ngón tay Thanh Chủ chộp đống ngọc điệp bay tới, xem xét khẩu cung đã sửa sang ngay ngắn.
Thanh Chủ đọc nửa ngày, xem từng phần khẩu cung không bỏ sót cái nào đủ thấy gã rất xem trọng.
Sắc mặt Cao Quan bình tĩnh, Thượng Quan Thanh bắt đầu bồn chồn. Vì sắc mặt Thanh Chủ dần khó coi.
Thanh Chủ muốn sắc mặt tốt cũng không được. Có một phần khẩu cung là Hướng Trung thủ lĩnh Ảnh Vệ dẫn đội sáu người đi ra ngoài, năm người khác chứng minh một lần ở thế tục Hướng Trung từng rời khỏi nhóm một mình vào con hẻm. Nhưng khi Hướng Trung bị hỏi hành tung chuyến đi thì chết sống không chịu nói tới việc đi vào ngõ nhỏ này.
Không chỉ Hướng Trung, những chuyện tương tự dính líu đến người khác.
Thanh Chủ đặt ngọc điệp sang bên, hỏi Cao Quan:
– Ngươi định làm gì hai mươi bảy người này?
Cao Quan nói:
– Giám Sát Hữu Bộ sẽ không nhúng tay vào việc này nữa.
Thượng Quan Thanh kinh ngạc nhìn Cao Quan, phát hiện kiểu này không giống phong cách của gã, thấy điểm đáng ngờ mà không tra xét?
Thanh Chủ hỏi:
– Tại sao?
Cao Quan nói:
– Có người nói thần ly gián lòng trung thành của Ảnh Vệ với bệ hạ, sự việc quan trọng, Thượng Quan tổng quản chụp mũ quá lớn, thần không gánh nổi. Thần đề nghị giao tất cả khẩu cung thẩm vấn cho Thượng Quan tổng quản, để Ảnh Vệ tự tra.
Thanh Chủ trầm giọng hỏi:
– Từ khi nào ngươi học cách đùn đẩy trách nhiệm?
Cao Quan chắp tay nói:
– Thần không hề chối bỏ trách nhiệm mà vì đã thả người ra, không chừng đã có người thông cung với nhau. Lúc trước Giám Sát Hữu Bộ bỏ ra tâm huyết rất có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Hữu Bộ điều tra tiếp sẽ phải dùng thủ đoạn càng kịch liệt hơn. Có một điều Thượng Quan tổng quản nói đúng, Ảnh Vệ là thanh kiếm trong tay bệ hạ, nếu thần làm quá mức e rằng sẽ nhưỡng thành ảnh hưởng gì. Nên thần đề nghị cho Ảnh Vệ tự điều tra, vì Thượng Quan tổng quản quen thuộc Ảnh Vệ hơn thần, có lẽ có thể dùng cách dịu nhẹ không ảnh hưởng cái gì mà giải quyết được vấn đề.
Thượng Quan Thanh nhìn Cao Quan chằm chằm, lửa giận rực cháy. Đang chỉ trích lão cứu Ảnh Vệ ra ngoài là làm sai?
Thanh Chủ im lặng một lúc, cảm thấy Cao Quan nói có lý.
Thanh Chủ gật đầu nói:
– Thượng Quan, giao hết khẩu cung cho ngươi, tự Ảnh Vệ các ngươi điều tra đi.
Thượng Quan Thanh lĩnh mệnh:
– Tuân lệnh!
Thượng Quan Thanh không thể từ chối, còn mặc cho Cao Quan loay hoay thì Ảnh Vệ sẽ bị phế bỏ.
Cao Quan quay người qua khuyên:
– Thượng Quan tổng quản, ta có một đề nghị nhỏ. Mặc kệ hai mươi bảy người này có vấn đề hay không, trước khi sự thật chưa rõ ràng thì ta đề nghị Thượng Quan tổng quản hãy cách ly thẩm tra hai mươi bảy người kia. Tra án tốt nhất đừng để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng.
Câu cuối khiến Thanh Chủ giơ tay vuốt râu, đây là điểm gã thích Cao Quan nhất. Điều tra bất cứ vụ án gì miễn Thanh Chủ không đặc biệt chỉ thị thì Cao Quan thường mặc kệ kẻ bị điều tra có thân phận bối cảnh gì, lục thân không nhận!
Thượng Quan Thanh hừ lạnh một tiếng:
– Ta xin nhớ cao kiến của Cao Hữu Sứ!
Giám Sát Hữu Bộ. Cao Quan trở về, Truy Viễn đang chờ nhanh chóng từ đại điện chạy xuống bậc thang nghênh tiếp, đi theo gã vào đại điện.
Truy Viễn theo sau nhỏ giọng nói:
– Đại nhân, quan hệ giữa Ảnh Vệ và bệ hạ… Chúng ta tra tấn Ảnh Vệ thành như thế, bệ hạ có tức giận không?
Cao Quan liếc qua khóe mắt:
– Bệ hạ không phải loại người không nói lý, chúng ta không có lòng ích kỷ riêng, từ đầu tới đuôi làm theo quy định, đã điều tra ra có vấn đề thì tại sao không thể tra tấn? Chẳng lẽ muốn đưa rượu ngon đồ ăn ngon hối lộ, xin bọn họ cung khai sao?