Miêu Nghị không nói lòng vòng:
– Bá phó tổng, mạt tướng đã không còn cách nào khác, giữa ta và nàng phải có một người đi, nếu không sớm muộn gì sẽ là ngươi chết ta sống. Mạt tướng không có bản lĩnh được điều đi, sau này còn phải theo đại nhân lâu dài nên đành khiến nàng ta đi.
Bá Ước cười phá lên:
– Ha ha ha!
Miêu Nghị muốn đi theo gã lâu dài, Bá Ước thích nghe câu này.
Hai tay Bá Ước ôm bụng ngửa ra sau nhìn trời, khẽ thở dài:
– Đi rồi cũng tốt, yên tĩnh.
Yên tĩnh? Yên được mới lạ.
Mấy ngày sau, Miêu Nghị đang bình tĩnh tu luyện thì Dương Triệu Thanh đến báo là mẫu thân của Chiến Như Ý tới đòi gặp Ngưu đại thống lĩnh.
Miêu Nghị nghe tin thu công, mở cửa bứớc ra ngoài phòng.
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
– Mẫu thân của Chiến Như Ý? Nữ nhi của Doanh Thiên Vương? Nàng ta đến gặp ta làm gì? Muốn báo thù thay cho nữ nhi sao?
Dương Triệu Thanh lắc đầu nói:
– Mạt tướng không biết, báo thù thì không đến mức, Doanh gia to gan đến mấy cũng không dám đến quân cận vệ báo thù gây sự.
Miêu Nghị hỏi:
– Ngươi xác nhận là mẫu thân của Chiến Như Ý?
Dương Triệu Thanh nói:
– Không thể xác nhận, nhưng thủ vệ truyền tấn đã thấy ngọc điệp cáo mệnh thì chắc không giả, hiện đang bị ngăn ngoài không gian.
Miêu Nghị sờ cằm trầm ngâm, mắt hấp háy nói:
– Truyền lệnh xuống nói bổn tọa bận rộn công việc, không phải ai muốn gặp là gặp. Không thể xác nhận thân phận của nàng thì không gặp!
Có một số việc có thể tưởng tượng được, dù không dám tìm quân cận vệ báo thù gây sự nhưng Chiến phu nhân chạy đến chắc chắn không phải để cảm ơn Miêu Nghị, tám chín phần mười là uy hiếp hăm dọa, hắn cần gì gặp mặt tự chuốc khổ? Nên tất nhiên không gặp.
Trong trời sao, Doanh Lạc Hoàn bị ngăn lại khi biết Miêu Nghị không gặp mình, hắn dám không gặp nàng thì giật mình hỏi:
– Cái gì? Không gặp? Các ngươi có nói với Ngưu Hữu Đức ta là ai không?
Tiểu tướng ngăn Doanh Lạc Hoàn lại cũng chịu áp lực lớn. Nữ nhi của Doanh Thiên Vương, tử đệ quyền quý hàng đầu trong thiên hạ.
Tiểu tướng lễ phép trả lời:
– Chiến phu nhân, đại thống lĩnh nói bên chúng ta không thể xác nhận thân phận của người, những người không thể xác nhận thân phận thì đều không gặp.
Doanh Lạc Hoàn quát, huơ ngọc điệp trong tay:
– Nhảm nhí! Ngọc điệp cáo mệnh ở đây tại sao nói là không thể chứng minh thân phận?
Tiểu tướng nói:
– Bên chúng ta không có ai từng thấy pháp ấn trong ngọc điệp của người, không thể lấy ra tham chiếu so sánh, không xác định được.
Doanh Lạc Hoàn không biết nên nói cái gì:
– …
Thì ra vì đẳng cấp cáo mệnh của nàng quá cao, được Thiên Đế phong thẳng, cấp dưới không cách nào xác nhận.
Mười mấy tùy tùng theo sau Doanh Lạc Hoàn sửng sốt, nhưng thông cảm được, Hắc Hổ Kỳ nho nhỏ dưới tay Tả Đốc Vệ không thể so sánh xác nhận.
Doanh Lạc Hoàn nói:
– Vậy ngươi kêu Ngưu Hữu Đức ra gặp ta cũng được.
Tiểu tướng nói:
– Người thật là cất nhắc mạt tướng, mạt tướng làm gì có tư cách kêu đại thống lĩnh chạy tới chạy lui. Đại thống lĩnh bận rộn công việc.
Doanh Lạc Hoàn nổi giận, nàng hạ mình tôn quý chạy tới nơi xa xôi này để gặp một đại thống lĩnh nho nhỏ vậy mà người ta từ chối tiếp khách, lấy cớ bận rộn công việc qua loa với nàng.
Doanh Lạc Hoàn quát:
– Lập tức nói với Ngưu Hữu Đức lăn ra đây, nếu không đừng trách ta không nể mặt trực tiếp xông vào!
Nghe câu này đừng nói người khác, tùy tùng bên cạnh Doanh Lạc Hoàn trước tiên giật bắn người.
Một lão ma ma nhanh chóng tiến lên truyền âm khuyên nhủ:
– Tuyệt đối không được thưa phu nhân, chỗ quân cận vệ trú đóng không cho phép người ngoài tự tiện xông vào, nếu xảy ra chuyện thì Thiên Vương cũng khó che chở cho phu nhân.
Đám thủ vệ Hắc Hổ Kỳ nhìn nhau.