Hai bên triệt để không thể đồng ý, nhưng việc này nhất định phải giải quyết, không có khả năng như vậy.
Cuối cùng có lẽ bởi vì ván đã đóng thuyền, Phi Hồng đã thành nữ nhân của Miêu Nghị, Lục bà bà không thể không nhả ra.
Sau một lúc lâu vẫn không từ bỏ ý đồ.
– Ta hỏi ngươi âần cuối, ngươi thật không muốn để con gái ta làm chính thất?
Miêu Nghị mặt không biểu tình nói:
– Không phải không nguyện ý, phu thê là đại sự chung thân, không thể qua loa, ta nói phải qua một thời gian nữa.
– Được! Ta đúng là muốn nhìn ngươi làm thế nào, nếu không cho ngươi vài phần sắc mặt, sợ rằng ngươi xem ta là bài trí, còn cho rằng nha đầu dễ ăn hiếp.
Lục bà bà cười lạnh vài tiếng, lại nhìn bài trí trong phòng.
– Đều nói đại thống lĩnh thiên nhai là vị trí béo bở, ta nhìn ngươi cũng không muốn ngồi, Dữu Trọng Chân, việc này lão thân nhờ ngươi.
Dữu Trọng Chân cười khổ sờ sờ cái mũi, chuyện này ta nhúng tay có thích hợp không?
– Việc ta có ngồi hay không cũng không phải do các ngươi nói.
Miêu Nghị khinh thường lên tiếng, ngụ ý các ngươi trông coi ta sao? Hắn thật không sợ, trong triều đình có Thiên Mão Tinh Quân xem thời cơ giúp hắn nói chuyện, cấp trên có Bích Nguyệt ngăn cản, chỉ cần Bích Nguyệt không thả người, vị trí của hắn không ai động được.
– Ta không thích nghe lời này.
Đột nhiên Dữu Trọng Chân cười ha hả vỗ vai Miêu Nghị.
– Tả hữu đốc vệ chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Thiên đình, cho nên tả hữu đốc vệ có thể chọn người từ các nơi, chỉ cần tả hữu đốc vệ vừa ý, người có thể cự tuyệt không nhiều. Ngươi có danh tiếng giết ba ra ba vào trong trăm vạn đại quân, hoàn toàn có tư cách vào tả đốc vệ, lão đệ nha! Việc này cứ định như vậy đi, ta nhắc nhớ ngươi trước một tiếng, chuẩn bị chuyển ổ đi.
Tả đốc vệ?
Đám người Miêu Nghị sững sốt, đều cho rằng mình nghe lầm.
Miêu Nghị lập tức cự tuyệt nói:
– Hảo ý của Dữu Đô Thống ta tâm lĩnh, ta không có hứng thú với tả đốc vệ, còn muốn tiếp tục ở thiên nhai.
Nói đùa gì vậy, tả đốc vệ nghe uy phong lẫm lẫm, đã ngộ tốt hơn quân địa phương không ít, dù sao thế lực địa phương có địa bàn của mình, dù sao còn có biện pháp kiếm chất béo, tả đốc vệ thuần túy dựa vào bổng lộc, so với chất béo của thiên nhai là không đủ nhìn, hắn dưỡng nhiều nữ nhân và thủ hạ như thế, dựa vào bỗng lộc tả đốc vệ không phải đùa giỡn sao? Nhất định không muốn chuyển ổ, khẳng định phải tìm Bích Nguyệt giữ vững không buông.
– Ha ha!
Dữu Trọng Chân ngửa mặt lên trời cười to, giống như nghe được truyện cười lớn nhất trên đời, hắn không tranh luận với Miêu Nghị, nói:
– Xem mặt mũi ngươi và Lục bà bà là người nhà, ta cũng không bạc đãi ngươi, đi sang chỗ ta tiếp tục giữ vị trí đại thống lĩnh. Lão đệ, ngươi nên biết rõ, tả hữu đốc vệ đại thống lĩnh không phải đại thống lĩnh thiên nhai có thể so sánh, bình thường đều phải có tu vi Thải Liên mới có thể đảm nhiệm, ngươi chỉ có cảnh giới Kim Liên mà thôi.
Đông!
Lục bà bà nện quải trượng nói:
– Chúng ta đi!
Dữu Trọng Chân vui vẻ đi cùng nàng, Phi Hồng chạy tới giữ cánh tay Lục bà bà.
– Mẹ nuôi, tại sao đi rồi? Ở thêm mấy ngày đi.
Lục bà bà cười lạnh và nói:
– Chẳng lẽ lưu lại nhìn sắc mặt của hắn? Ta ra khách sạn ở lại, hai mẫu tử chúng ta đã lâu không gặp nhau, đi, đi cùng ta.
Cầm tay Phi Hồng kéo đi, Phi Hồng quay đầu nhìn sang Miêu Nghị, vẻ ngoài giống như cũng thân bất do kỷ.
Miêu Nghị không có ý giữ lại, Dương Khánh đi theo sau ‘ tiễn khách ’, thuận tiện dò xét Dữu Trọng Chân nói thật hay nói giỡn.
Qua chừng nửa ngày, Dương Khánh mới trở lại, Miêu Nghị gặp mặt liền hỏi:
– Tình huống như thế nào?
Dương Khánh:
– Lục bà bà muốn ở thiên nhai hai ngày, như phu nhân nói muốn lưu lại ở cùng, bảo ta nói với đại nhân một tiếng. Đợi mẹ nuôi đi lại quay về.
Miêu Nghị:
– Ta không phải hỏi nàng, nàng không trở lại ta còn cao hứng, Dữu Trọng Chân nói thế nào?