Mễ Linh đi ra ngoài không bao lâu, Thạch Vân Biên và Ngao Thiết tiến vào, hai người tiến vào chính sảnh và nhìn thấy Miêu Nghị liền ngạc nhiên đứng ngay cửa ra vào, hai mặt nhìn nhau, còn cho rằng mình nhìn lầm.
– Không cần hoài nghi, là Thánh chủ…
Kim Mạn cũng nói Miêu Nghị làm cách nào tiến vào nơi này.
Lúc này hai người kinh nghi bất định chắp tay nói:
– Tham kiến Thánh chủ.
– Hai vị Đại tướng quân không cần khách khí.
Miêu Nghị vung tay một cái, sau đó tiếp tục hỏi Kim Mạn:
– Các ngươi có độc dược lợi hại nào hay không, độc dược khống chế người khác.
Kim Mạn lắc đầu:
– Chỉ cần không phải phần tử ngaon cố, chỉ sợ phản tặc sẽ có biện pháp phá giải. Điểm này cũng là mấu chốt, chỉ cần ngươi thả người đó đi, chỉ sợ chúng ta không khống chế nổi, làm không tốt còn có thể bị Thiên đình xúi giục tạo thành uy hiếp với chúng ta, đây cũng là nguyên nhân chúng ta không dễ dàng giao tiếp và tiếp nhận người Thiên đình. Cho nên mặc kệ bất luận lý do gì, chỉ cần là người Thiên đình đều bị xử tử.
Miêu Nghị:
– Kéo nàng xuống nước như thế nào? Bảo nàng quăng đầu danh trạng sau đó thả về sao?
Công Tôn Lập Đạo:
– Biện pháp này chúng ta đã thử qua, phản tặc hôm nay được thiên hạ, tài nguyên trong tay không phải chúng ta có thể so sánh, thả người ra sẽ lập tức phản bội. Thanh chủ cũng không phải ăn chay, đối với Thanh chủ mà nói, người phản bội quăng đầu danh trạng gia nhập địa ngục, giết một ít người nhà cũng không đáng gì, chỉ âần có giá trị lợi dụng, chẳng những hắn bỏ qua chuyện cũ. Hơn nữa còn có trọng thưởng, lần đó làm hại chúng ta tổn thất thảm trọng, thiếu chút nữa chúng ta bị hốt gọn. Cho nên biện pháp này không dùng được, từng có vết xe đổ, sau khi nàng trở về sẽ biết rõ nên làm thế nào, đến lúc đó chẳng những không có tội, hơn nữa còn có công!
Miêu Nghị buồn bực, chiêu này của Thanh chủ đúng là hung ác, có thể một chiêu đánh tan phản tặc, như vậy nói đã không có biện pháp làm gì Bích Nguyệt. Trừ phi muốn cố ý hãm hại Thiên Nguyên Hầu một chút, nếu không chỉ cần thả Bích Nguyệt ra ngoài, tất cả đều uổng phí công phu, căn bản không thể làm gì Bích Nguyệt.
Đột nhiên Thạch Vân Biên và Ngao Thiết nghe một hồi vẫn chưa rõ. Thạch Vân Biên chắp tay nói:
– Không biết Thánh chủ đang thương nghị việc gì?
– Chúng ta đang thương nghị khống chế người, Thánh chủ muốn tiến hành lợi dụng…
Công Tôn Lập Đạo cũng giảng giải tình hình đại khái.
Thạch Vân Biên nghe xong cười khổ lắc đầu:
– Không cần nghĩ khống chế làm gì, Thanh chủ không phải loại lương thiện, không dễ dàng như vậy, chúng ta đã ăn thiệt thòi vài lần, theo ta thấy nếu không có giá trị lợi dụng, nên trực tiếp giết đi.
– Nói như chưa nói…
Ngao Thiết một thân áo đen, thân thể gầy còm vân vê chòm râu hoa râm, híp mắt tam giác, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn mọi người.
– Nếu không vội cầu có công, làm cho nàng cảm hâấy có quay về phản tặc nhưng không bại lộ, cũng không phải không có biện pháp.
– Ah…
Miêu Nghị hứng thú, vội vàng thỉnh giáo.
– Nguyện rửa tai lắng nghe.
Ngao Thiết cười nói:
– Ta có một kế, nhưng mà kế này quá mức xấu xa, nói ra sợ làm cho tướng chủ mất hứng.
Kim Mạn đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng nói:
– Chỉ cần có lợi cho Vô Lượng một đạo chúng ta, có khả năng giúp đở Thánh chủ công hãm bên trong phản tặc, được làm vua thua làm giặc, tại sao lại nói xấu xa, hữu dụng cứ dùng.
Ngao Thiết nhìn người hai bên, nói:
– Thật muốn nghe?
– Muốn nghe!
Mấy người trăm miệng một lời, Thạch Vân Biên lại thúc dục:
– Ngươi nói nhanh đi!
– Nóng vội ăn không được đậu hũ nóng, kế này cần từ từ, còn có chút thời gian…
Ngao Thiết lúc này nói êm tai.
Sau khi hắn nói rõ kế sách, người nơi đây há hốc mồm. Miêu Nghị hít sâu một hơi, trong nội tâm nói thầm, kế sách này đủ hèn hạ vô sỉ, khó trách hắn cảm thấy xấu hổ khi nói ra. Kim Mạn cắn môi, xem bộ dạng có xúc động muốn tát Ngao Thiết một cái, ngay cả Lương Dong cũng nhìn hắn như nhìn quái vật.
Ngao Thiết nghe xong liền co đầu rụt cổ, hắn là lão đầu lại xấu hổ như tiểu hài tử, cũng nói chuyện với Miêu Nghị thay đổi chủ đề.
– Thánh chủ, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, có cần xem ta như quái vật hay không?
Miêu Nghị lập tức ném củ khoai lang bỏng tay này trở về.
– Ngao đại tướng quân cảm thấy có thể thực hiện được không?
Ngao Thiết:
– Theo lý thuyết có thể thực hiện, tuy trượng phu Bích Nguyệt là Hầu gia trong phản tặc, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Hóa Liên, nếu muốn kế này thành công cao hơn, chúng ta bên này tốt nhất phái ra một người có tu vi, địa vị hoặc thực lực mạnh hơn hắn mới được.